Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 263: C263: Không thể thay đổi được điều gì đâu



Thời gian hút một điếu thuốc, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian vài phút trôi qua dưới sự bàn tán của mọi người.

Bây giờ, Vu Ấu Hoa mới dập tàn thuốc, bưồn cười nhìn Trương Trần, nói: “Tôi vốn tưởng trong khoảng thời gian này cậu có thể có đường lui, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi!”

Trương Trần cười một cái cũng không nói gì cả, đi theo Vu Ấu Hoa xuống bậc thang.

Đúng lúc đó, đột nhiên một âm thanh phanh gấp vang lên, mọi người nhìn qua, bốn chiếc xe jeep đỗ dưới bậc thang, những người bước xuống đều là những người mặc quân phục.

Người đi đầu lại chính là Diêm Thiết Sinh, ông ta sải bước về phía Vu Ấu Hoa. Nhìn thấy vậy thì Vu Ấu Hoa cũng không hề ngạc nhiên, dù sao hôm qua lúc Diêm Thiết Sinh đến bắt người thì ông ta cũng đã biết rồi.

“Sao thế, thủ trưởng Diêm tự mình đến can ngăn sao, nếu ông muốn, tôi sẽ giao cho ông!”, Vụ Ấu Hoa khinh thường cười nói. Xét về địa vị thì ông ta không bằng Diêm Thiết Sinh, nhưng hai người không thuộc cùng một hệ thống, vì vậy cũng không có gì phải so sánh.

Thậm chí ông ta cũng không sợ đối phương!

“Không, tôi đến đưa người đi!”, Diêm Thiết Sinh lạnh lùng lắc đầu.


Vừa dứt lời, ông ta lấy ra một văn kiện, ném về phía Vu Ấu Hoa, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Mạt Lâm chịu sự quản lý của bộ sản xuất chế tạo quân y chúng tôi, ai cho ông lá gan chụp mũ chúng tôi, ai cho ông cái gan đến đây bắt người hả?”

“Có phải ông coi tòa án quân sự độc lập của chúng tôi là bù nhìn không, từ khi nào đến lượt ông can thiệp thế?”

Đối diện với câu hỏi châm chọc của Diêm Thiết Sinh, không chỉ Vu Ấu Hoa, kể cả Ngô Thanh Nguyên, Chu Nhân Kiệt và cả đám phóng viên cũng ngây ngẩn cả người.

Tập đoàn Mạt Lâm, từ khi nào thuộc bộ phận chế tạo quân y vậy?

Trái tim của Vu Ấu Hoa giống như chìm xuống đáy, ông ta mở văn kiện kia ra, khi nhìn thấy con dấu màu đỏ như máu trên đó, cả người thiếu chút nữa loạng choạng ngã xuống.

Dựa vào văn kiện này, đừng nói là ông ta, dù những người phía trên ông ta cũng không thể động vào tập đoàn Mạt Lâm, dù có đầy đủ chứng cứ thì cũng phải nói chuyện với phía quân sự, người ta có hệ thống tòa án độc lập, hoàn toàn không đến lượt bọn họ can thiệp!

“Đưa đi!”, Diêm Thiết Sinh hừ lạnh một tiếng, người ở phía sau ông ta lập tức tiến lên trấn áp Vu Ấu Hoa.


Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt hoàn toàn chết lặng, hai người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trương Trần, bọn họ là những người hiểu rõ nhất nội tình của tập đoàn Mạt Lâm, đến nay mới thành lập chưa được hai tháng.

“Đây, đây chính là thủ đoạn của cậu sao?”, Chu Nhân Kiệt không dám tin nhìn về phía Trương Trần.

Ngô Thanh Nguyên cũng nhìn Trương Trần với ánh mắt dò hỏi, kể cả đám người Triệu Chí Hào cũng ngơ ngác, kiểu đảo ngược, này, hơi bất ngờ quá đúng không?

“Ông nghĩ sao?”, Trương Trần lạnh lùng cười, từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

Đêm qua anh nhận được tin nhän của Tiểu Vương, anh ta nói với anh rằng vài người phía Trần Bắc Vọng đã liên kết tập đoàn Mạt Lâm với hệ thống của họ rồi!

Có thể động vào tập đoàn Mạt Lâm, nhưng đã không phải là tập đoàn đám người như cấp bậc của Vu Ấu Hoa có thể động vào, dù ông ta có đầy đủ chứng cứ, cũng phải được hệ thống của Trần Bắc Vọng phê chuẩn.

Đầu của Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên sắp đóng băng rồi, bọn họ không ngờ rằng, Trương Trần còn có át chủ bài, hơn nữa chỉ ra ngửa bài là có thể đưa Vu Ấu Hoa đi.

“Ha ha ha, sao, sao có thể như vậy...", Chu Nhân Kiệt bất đắc dĩ cười, sắc mặt dữ tợn nói: “Dù Vu Ấu Hoa không ở đây, tập đoàn Mạt Lâm vẫn bị đạp đổ, chỉ cần thăng kiện, không phải cậu cũng xong rồi sao?”

“Chẳng qua chỉ là thăng được một ván mà thôi, không thể thay đổi được điều gì đâu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.