Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 264: C264: Các người cứ đầu hàng như vậy sao



“Vậy sao?”, Trương Trần bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ đẳng xa nhanh chóng chạy đến, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, người đến chính là luật sư của Chu Nhân Kiệt - Chu Đại Hưởng!

“Cậu cứ chờ chết đi!”, nhìn thấy Chu Đại Hưởng đến, Chu Nhân Kiệt tức giận hét lên, ông ta không chấp nhận được việc Trương Trần liên tục phá đám.

Ban đầu, ông ta cũng nghĩ đến việc lôi kéo Trương Trần, sau đó nhớ đến Trương Trần chẳng qua chỉ là kẻ quê mùa, lại còn có danh tiếng xấu, ông ta từ bỏ không do dự chút nào, bây giờ xem ra, ông ta đã có thể so chiêu với nhà Nam Sơn Nhiễm rồi, sự chênh lệch này, khiến ông ta khó có thể chấp nhận.

Ngô Thanh Nguyên cũng không đoán ra được tại sao Trương Trần có thể có quan hệ với bên đó, nhưng trước mắt, đây không phải là chuyện ông ta phải suy nghĩ, chỉ cần thắng vụ kiện này, tập đoàn Xương Thịnh bọn họ lại có thể kiếm được nhiều tiền, về phía Vu Ấu Hoa, không có quan hệ gì nhiều với bọn họ.

Chu Đại Hưởng sải bước về phía trước, đối phó dăm ba câu với đám phóng viên, trong khi nói Chu Nhân Kiệt không cần lo läng.

Ông ta đi thẳng đến trước mặt Trương Trần, nói: “Còn mười phút nữa, bảo cả luật sư của cậu đến đi, để bọn họ thấy luật sư thật sự là như thế nào?”


“Tôi nghĩ là, không cần đâu!", Trương Trần liếc Chu Đại Hưởng rồi cười nói.

“Cái gì, các người cứ đầu hàng như vậy sao?”

“Chu Đại Hưởng, ông quá kiêu ngạo rồi, bằng chứng của ông đều là bịa đặt, dựa vào cái gì mà ông có thể thắng hả?”, Cao Hưng Tùng đỏ mặt, lớn tiếng phản bác, dù sao tuổi cậu ấy vẫn còn rất trẻ, không thể chịu đựng được sự chế nhạo đầy khinh thường này.

Thế nhưng, Cao Hưng Tùng vẫn nhận lại sự khinh thường, Chu Đại Hưởng còn không thèm nhìn cậu ấy một cái, như thể cậu ấy còn không tồn tại.

“Chu Đại Hưởng, tôi có nghe nói về ông!”, lúc này, Trương Trần nhẹ giọng nói, anh giả vờ nghiêm trọng nói: “Ông có thể thắng hay không, vì tôi không hiểu rõ nghề đó lắm, nên không thể nói nhiều, nhưng tôi biết, nếu như đến cái cửa đó ông còn không vào được, thì cũng không thể thắng được đâu!”

Nghe vậy, Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt lập tức điều động người của mình đến, bao vây Chu Đại Hưởng.

Chu Đại Hưởng khinh thường, chế giễu nói: “Chẳng lẽ anh Cổ muốn tôi không vào được cánh cổng này, ở ngay trước cửa tòa án, trước mặt mọi người như thế này sao?”


“Không sail”, Trương Trần gật đầu.

Kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo rồi! Ngay cả đám phóng viên cũng không nhịn được bĩu môi, chỉ cần Trương Trần dám ra tay ở đây, đừng có nói thành công hay không, nhưng chắc chẳn danh tiếng của anh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, anh muốn tự tay mình đưa tập đoàn Mạt Lâm ra hứng chịu mũi sào sao?

Đám người Triệu Chí Hào cũng lo lắng nhìn Trương Trần, sợ Trương Trần không nghĩ thông!

“Tôi nghĩ ông hiểu nhầm rồi, tôi sẽ không ngăn cản ông, cũng không cần tôi ngăn cản!”

Trương Trần nói: “Như thế này đi, nếu ông có thể vào được cánh cửa này, thì không cần kiện cáo nữa, vụ kiện này tôi nhận thua, thế nào?”

Mọi người nhìn Trương Trần như kẻ ngốc, theo quan điểm của bọn họ, đây chính là do Trương Trần thấy mình không thể thẳng, cho nên tự cho mình một đường lui.

Còn cái gì mà bước vào cánh cửa đó chứ, đến đứa trẻ con ba tuổi cũng có thể vào được kìa!

Chỉ có Ngô Thanh Nguyên vẫn duy trì tỉnh táo nhíu mày lại, sau khi thấy Vu Ấu Hoa bị bắt đi ngay dưới mắt mình, khó có thể bảo đảm Trương Trần vẫn còn có những đường lui khác!

Tránh để xảy ra thêm chuyện gì nữa, Ngô Thanh Nguyên vội vàng nói: “Anh Chu, không cần phí lời với cậu ta, chúng ta mau đi vào thôi, thắng được vụ kiện này, mới là điều quan trọng nhất...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.