Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 273: C273: Chuột đông thì cũng cắn chết được mèo



“Quan tâm gì đến hắn là kẻ nào, người thấp nhất trong chúng ta ở đây cũng phải là xe Maserati, chứ xe BMW cùi thế kia thì làm gì có tư cách vào đây”.

Một nhóm người nhìn xe của Trương Trần, sau đó một tên tóc vàng ngậm điếu thuốc đi lên, gõ cửa sổ xe của Trương Trần, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây với ai?”

Trương Trần cười lạnh nói: “Sao thế, không đi cùng với ai thì tôi không thể đến đây sao?”

Tên tóc vàng chau mày, tiếp tục nói: “Anh không đến đây để đua xe?”

“Không”.

“Nếu đã vậy, lúc anh đến anh có nhìn thấy bên đường có một cái biển, trên đó có viết Cấm vào, anh có mù không?”, tóc vàng lạnh lùng nói, còn những người khác cũng lên trước một bước, nhìn chäm chằm vào Trương Trần.


Xem ra, cái tên nghèo rớt lái con xe cùi BMW này đến để gây chuyện rồi, bọn họ không thể để như vậy được.

Lúc Trương Trần đến thật sự đã nhìn thấy một cái biển ghi chữ cấm vào rồi. Anh còn tưởng rằng phía trước đang sửa đường hoặc xảy ra sự cố gì đó.

Vốn dĩ tâm trạng của Trương Trần đã không được tốt, căn bản không muốn phí lời với bọn họ. nên anh trầm giọng xuống, lạnh lùng nói: “Cút ra, tôi còn có việc”.

“Thằng nhóc, mày đang nói tao sao?”, tên tóc vàng sững người ra, không ngờ một tên lái xe BMW một mình đến đây mà còn dám ăn nói với gã ta như vậy.

“Hoàng Khải! Phí lời với hắn làm gì, đập nát xe của nó, đánh phế nó rồi vứt ra khỏi đây đi. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì”, có người ở phía sau hống hách nói.

Đám cô em đi cùng cũng với vẻ mặt hưng phấn, còn luôn miệng nói với giọng chế giễu. Cả nhóm người cứ thì thầm to nhỏ, căn bản không coi Trương Trần ra gì.

“Đồ ngốc, nghe thấy mọi người nói gì chưa?”, tên tóc vàng có tên là Hoàng Khải lấy gậy bóng chày từ cốp xe, lúc này giơ lên đập cửa xe của Trương Trần.

Sắc mặt Trương Trần sầm lại, trong lòng vốn thấy buồn bực, lúc này giật lấy gậy bóng chày của Hoàng Khải, không nhìn gậy mà đập lên đầu gã ta.

Lúc này máu me bắn tứ túng, Hoàng Khải ôm đầu nằm quẳn quại trên đất. Những người còn lại sợ đến mức lùi về sau, nhưng rất nhanh, kẻ nào cũng đều vô cùng phẫn nộ.

“Thằng rác rưởi này còn dám ra tay nữa, hôm nay mọi người cùng đánh phế nó đi. Các người lên trước đi, tôi sẽ đi gọi điện cho anh Mã”, một người trong đó lớn tiếng nói.


Nhóm người đều xông lên, mặc dù Trương Trần đánh một gậy lên người Hoàng Khải nhưng bọn chúng cậy thế đông người nên không sợ lắm.

“Chuột đông thì cũng cắn chết được mèo”, huống hồ bọn chúng quen với mấy trò đánh đấm này rồi.

“Đám phế vật này”, Trương Trần cười lạnh một tiếng, giãm chân một cái rồi xông vào đám người, năm chặt lấy cây gậy bóng chày của kẻ cầm đầu rồi bẻ gãy trước mặt mọi người.

Không cho bọn chúng thời gian phản ứng lại, Trương Trần trực tiếp đập một cái rồi đập lên kẻ thứ nhất, lực mạnh nên hất tung hẳn ra ngoài.

Người vẫn còn trên không trung, miệng hẳn phun ra đống máu tươi, sau đó hẳn rơi xuống đập vào bốn năm người nữa.

Lần này, mọi người đều lác mắt ra, một cú đấm mà đánh bay người ta lên. Đây có còn là người nữa không?


Bọn chúng nhìn cái tên nằm lăn trên đất không nói nên lời, lúc này không ai dám nhúc nhích nữa.

Trương Trần mặt không biểu cảm từng bước tiến về phía đó, Trương Trần tiến một bước thì bọn chúng lùi một bước. Cuối cùng, bọn chúng cũng không có đường nào để lùi nữa.

“Mày... Mày đừng có làm bừa, chúng tao là em của anh Mã đấy, mày có biết anh Mã không, anh ấy...

“Bốp”, Trương Trần tát một cái, lạnh lùng nói: “Hắn làm sao?”

“Hu hu, thằng ranh, mày sẽ phải hối hận, mày dám đánh tao à?”, tên đó đau đến phát khóc, nói.

Lúc này, có một luồng ánh sáng lóa mắt ở phía xa chiếu lại, chỉ thấy một chiếc xe Ferrari lái đến, tiếp đó là một người với sắc mặt âm trầm bước xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.