Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 276: C276: Hằng mất dạy quỳ xuống cho tao



“Ha ha! Hiện giờ không phải tao sốt ruột mà là Mã Tam Phong đấy”, Trương Trần lắc đầu, cười. Anh đã cho Mã Tam Phong cơ hội, nếu như ông ta biết trân trọng thì trong mười phút sẽ phải đến kịp. Nếu không, anh sẽ không để ý gì mà xóa bỏ nhà họ Mã rồi tiến thêm một bước nắm trọn tỉnh Hoài Bắc.

Vương Mãnh đến từ Trường Minh, hắn ta cũng với sắc mặt kinh ngạc. Hắn ta xoay người nhìn đám người Đoàn Tân Nguyên, hỏi: “Các người chắc chắn thằng ranh này là tên lang băm?”

“Tuyệt đối không sai đâu ạ”, đám người Đoàn Tân Nguyên gật đầu rồi nói ra sự việc xảy ra hôm đó, sau đó còn bổ sung: “Đây là do chính miệng hắn nói ạ”.

Vương Mãnh với thần sắc cổ quái, một tên lang băm mà lại có thể điềm tĩnh như này?

Trong lúc mọi người đang nhìn với vẻ khinh bỉ, không biết có ai trong đám đông đột nhiên hét lên một tiếng: “Đã hết mười phút rồi..”.


Câu nói này như mồi lửa khiến không khí ở đây căng thẳng vô cùng.

Bụp, bụp, bụp... Không cần Mã Tại Long nói nhiều, đám người của Vương Mãnh cũng lấy gậy bóng chày, dao chém và hung khí đánh người ở trong cốp xe ra.

Bọn họ quen biết nhau khi đua xe nên cũng không để ý nhóm anh nhóm tôi, cùng đến góp vui luôn.

Mã Tại Long nhếch mép, đợi mọi người bao vây Trương Trần lại thì gã lạnh lùng nói: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, bắt tao đợi mười phút này thì mày cũng phải trả giá đấy”.

“Lân cho tao”, Mã Tại Long lớn tiếng quát.

Nếu như Trương Trần lấy ra mười triệu tệ làm tiền bồi thường thì gã thật sự không muốn để Trương Trần phải bò lê bò quàng ra khỏi tỉnh này. Bởi vì theo như gã thấy Trương Trần cũng từng luyện võ nên làm thế để tránh những thương tật không cần thiết. Dù sao thì trên đời này chỉ cần không phải chuyện gì thù hận lớn thì chỉ cần có tiền là giải quyết được hết.

Nhưng mười phút đợi chờ, cộng với dáng vẻ không mảy may lo sợ của Trương Trần, nếu như gã không thể hiện thái độ một chút thì cái danh anh Mã giang hồ của gã sẽ không còn danh tiếng gì rồi.

Trong lúc mọi người chuẩn bị vung vũ khí lên đập về phía Trương Trần thì phía xa đột nhiên có ánh sáng chói mắt. Đồng thời lúc này điện thoại của Mã Tại Long cũng vang lên.


Mã Tại Long khoát tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại trước. Vừa mới nhận điện thoại thì xe ở phía xa cũng đến trước mặt, còn Mã Tại Long gọi mấy tiếng chú Ba trong điện thoại nhưng không có ai lên tiếng.

Lúc này, cửa xe mở ra, mọi người nhìn người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, lúc này. mọi người đều sững người ra.

Còn Mã Tại Long hai tay run rẩy, điện thoại cũng rơi xuống đất.

“Chú... Chú Ba!”, Mã Tại Long gọi lên với vẻ không tin. Gã không hề gọi điện cho Mã Tam Phong, sao ông ta lại đến được? Trừ phi thật sự là thằng nhóc kia gọi?

Chỉ thấy Mã Tam Phong không thèm để ý đến Mã Tại Long mà đi thẳng đến trước mặt Trương Trần, sau đó khom người cung kính nói: “Cậu Trương....

Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc hoảng loạn, ông Mã nổi danh khắp Hoài Bắc lại đi gọi tên lang băm kia là cậu Trương, lại còn khom người nữa?


Trương Trần sắc mặt lạnh lùng, căn bản không đáp lại Mã Tam Phong. Còn ông ta thì toát hết mồ hôi lạnh, ông ta hiểu rằng, chuyện này không thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Nhưng hiện giờ nhà họ Mã thật sự không có cách đối kháng với Trương Trần. Phải biết rằng, thành phố Trường Minh còn kinh khủng hơn Hoài Bắc nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có nhiều biến cố xảy ra, vậy thì nhà họ Mã có là gì đâu.

Mã Tam Phong cần răng, sau đó xoay người tát lên mặt Mã Tại Long một cái, quát lớn nói: “Thằng mất dạy, quỳ xuống cho tao”.

“Chú Ba, cháu...", Mã Tại Long muốn phản bác lại, dù sao thì gã từ nhỏ cũng được ăn sung mặc sướng, có quỳ thì cũng là người khác quỳ trước gã chứ làm gì có trường hợp như này?

Nhưng đáp lại gã chỉ là cái tát vang giòn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.