Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 281: C281: Anh đến cười nhạo tôi chăng



Nói xong, Hoàng Lập Vĩ lấy ra thiết bị li: khẩn cấp cho khu chăm sóc đặc biệt rồi Chưa đầy bốn năm giây thì phía cuối hành lang đã có bảy tám bảo vệ tay cầm dùi cui điện đến.

“Thưa anh, mời anh ra ngoài cho, không được quấy rầy an ninh ở đây”, bảo vệ dẫn đầu nói với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Trương Trần không để ý đến tên bảo vệ đó, anh nhìn Hoàng Lập Vĩ nói: “Cuốn sách kia là người đời sau chỉnh sửa lại rồi, chỉ có tác dụng bắt chước thôi. Triệu chứng dị ứng nói trong đó chỉ là dị ứng bình thường. Còn người năm ở trong phòng bệnh kia không những bị ng mà còn bị bệnh khác nữa. Vì vậy phương pháp trong này căn bản không hữu dụng đâu, ngược lại còn có thể lấy mạng người đó nữa”.

Sắc mặt Hoàng Lập Vĩ càng lúc càng khó coi, hắn ta hét lớn về phía bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Dừng tay”, lúc này một giọng nói truyền lại. Mọi người nhìn lại thì xuất hiện một ông lão ở góc hành lang. Ông ta tầm sáu mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh chắc chắn.

“Phó viện trưởng”, thấy người này, bất luận là Hoàng Lập Vĩ hay mấy người bảo vệ đều cung kính chào hỏi.

Ông ta gật đầu nói: “Tiểu Hoàng! Để cậu ta vào. đi, cậu ta là người mà người nhà bệnh nhân mời đến".


“Viện trưởng, chúng ta không rõ lai lịch của hắn, hẳn trẻ tuổi thế này thì y thuật cao siêu ở đâu được. Chúng ta không thể để hắn vào được, nếu không xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng ta phải làm sao?”, Hoàng Lập Vĩ thấy sốt sắng. Hắn ta sợ Trương Trần thật sự có cách chữa khỏi cho Tôn Mỹ Hân.

Tôn Mỹ Hân có thể được chữa khỏi nhưng phải là qua tay của hẳn ta.

Phó viện trưởng nghe thấy thế thì có chút lung lay, ông ta nhìn Trương Trần quả thật trẻ quá.

Hoàng Lập Vĩ thừa dịp thêm mắm muối vào: “Viện trưởng! Tôi đã tìm ra cách chữa bệnh cho cô ấy rồi, chỉ cần cho tôi thời gian ba ngày, chứ hà tất phải mạo hiểm như này”.

“Cút ra”, lúc này lại một giọng nói kiều diễm vang lên, chỉ thấy Tôn Mỹ Lâm dẫn người đến.

Cô ta vội lên trước, nhìn Trương Trần với ánh mắt phức tạp. Ban đầu anh khuyên Tôn Mỹ Hân, đến Tôn Mỹ Lâm cũng nghỉ ngờ. Chỉ mỗi miếng bánh kem nhỏ, ăn vào thì đã làm sao. Nhưng cô ta không ngờ lại xảy ra chuyện như này.

Mặc dù sau sự việc Tôn Khuê Sơn không nói cô †a nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút áy náy. Ban đầu nếu cô ta ngăn cản Tôn Mỹ Hân thì đâu xảy ra chuyện như bây giờ.


Cô ta đi đến trước mặt Trương Trần, nói: “Bố và bác tôi đều bận quá không đến được nên tôi mới vội đến đây”.

Trương Trần gật đầu chứ không nói gì thêm.

“Cô Tôn! Cô không thể để hẳn ta vào trong được. Tạm thời bệnh viện thành phố của chúng ta vẫn chưa có cách gì thì làm sao hẳn ta nghĩ ra cách gì. Nếu xảy ra chuyện gì thì không hay đâu”, Hoàng Lập Vĩ cẩn thận nói.

Tôn Mỹ Lâm lạnh lùng quét nhìn hắn ta một cái rồi quát: “Cút”.

Hoàng Lập Vĩ im bặt không nói gì, Tôn Mỹ Lâm thì hẳn ta không dám đắc tội rồi, đành nhìn về phía Trương Trần, lạnh lùng: “Tôi muốn xem anh sẽ có cách gì?”

Trương Trần không thèm để ý đến hăn ta, trực tiếp đẩy cửa phòng rồi bước vào.

Trong phòng, Tôn Mỹ Hân nghe thấy tiếng nên quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Trương Trần, cô ta vội quay đầu sang hướng khác.

Trương Trần tự ý ngồi ở bên cạnh rồi sờ lên tay Tôn Mỹ Hân.

“Anh đến cười nhạo tôi chăng?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.