Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 290: C290: Sau này đừng nói những lời như thế nữa



Vẻ mặt của những người khác rất kỳ quái, thảo nào cửa hàng đá quý Đại Đồng lại nổi tiếng như thế, có thể điều này có liên quan trực tiếp đến những quản lý mặt dày này.

Vừa rồi còn coi người ta là đại gia, bây giờ lại nói người ta ỷ thế hiếp người.

Trương Trần thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Để bày tỏ thành ý, quản lý còn đuổi nhân viên tên là Lan Lan kia.

Vì không muốn bị chú ý tới, Trương Trần và Chu Viên Viên mang Giọt Lệ Thủy Tinh vội vàng bỏ đi.

Điều này khiến cho những người trong cửa hàng đá quý vô cùng phiền muộn, vốn dĩ bọn họ còn định tới kết giao nữa.

Có thể tùy tiện bỏ ra hơn ba trăm triệu mua dây chuyền, sao lại là người bình thường được chứ?

Trương Trần và Chu Viên Viên lại tới mấy trung tâm thương mại của thành phố Trường Minh, sau đó mới lái xe về phòng khám.


Bọn họ vừa về đã lập tức nghe thấy mấy tiếng phanh xe.

Trương Trần nhíu mày nhìn sang, bên ngoài rõ ràng là xe của Triệu Chí Hào. Nơi này là đường dành cho người đi bộ, nếu không có tình huống khẩn cấp thì Triệu Chí Hào sẽ không lái xe vào.

"Xảy ra chuyện gì rồi?", Trương Trần hỏi.

“Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng... gặp chuyện rồi!", Triệu Chí Hào vội vàng nói.

"Cứ từ từ nói", Trương Trần vội vàng vào trong xe, tài xế lập tức lái tới bệnh viện thành phố.

Trên xe, Triệu Chí Hào sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: "Cậu Trương, có một câu tôi không biết có nên nói ra hay không".

"Ông theo tôi cũng không phải ngày một ngày hai gì nữa, cứ nói đừng ngại!"

"Phương Thủy Y... không xứng với cậu, cũng không cần thiết phải can thiệp vào chuyện của nhà họ Phương nữa", Triệu Chí Hào trầm mặc một lát rồi nhìn Trương Trần nói.


Triệu Chí Hào biết rõ những gì mà Trương Trần làm cho Phương Thủy Y, dù sao hầu hết mọi chuyện đều qua tay ông ta.

Trương Trần thật sự quá ưu tú, Phương Thủy Y. thì ngược lại, ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp ra thì chẳng còn ưu điểm gì hấp dẫn người khác nữa.

"Sau này đừng nói những lời như thế nữa, ông không hiểu hết được đâu", Trương Trần không hề tức giận.

Dệt hoa trên gấm không sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ba năm qua Phương Thủy Y vì anh mà phải hứng chịu bao cái nhìn ghẻ lạnh của người đời, chỉ cần cô không nói gì thì anh sẽ không chủ động nhắc tới.

Triệu Chí Hào gật đầu, ông ta không coi Trương Trần là người ngoài nên mới nói thẳng ra như thế.

Trương Trần có suy nghĩ của riêng anh thì ông ta cũng không nói nhiều nữa, chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ rồi kể lại mọi chuyện.

"Chuyện ở tỉnh An Hoa vẫn chưa kết thúc. Theo như bên chúng ta quan sát, có thể vợ chồng Trương Quốc Hồng định tới nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa để tránh né, nhưng bọn họ vẫn bị ăn một trận đòn".

"Tôi đã sử dụng tất cả các mối quan hệ nhưng chỉ bắt được hai người, nhưng chúng một mực nói là thù oán trong lúc làm ăn trước kia, hơn nữa chúng không phải thủ phạm chính, trước mắt chúng đã bị bắt rồi".

"Trương Quốc Hồng đang hôn mê, Phương Thiên Bàng bị thương nhẹ".

Trương Trần gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Cả nhóm vào bệnh viện, nhìn thấy Phương Thiên Bàng quấn băng vải khắp người, ngồi trên chiếc ghế trong hành lang với vẻ mặt bơ phờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.