Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 293: C293: Vẫn chưa ăn cơm đúng không



"Ôi chao, ông chủ lớn, tối muộn thế này còn gọi tôi tới, chắc không phải anh định làm gì tôi đấy chứ?", Chu Viên Viên ngồi trên chiếc sô pha mềm nói đùa.

Trương Trần làm gì có tâm trạng đùa giỡn, người ta ngồi lên đầu anh rồi đây này!

"Cô có biết một người tên là Mạnh Thanh Vân không? Cô là bạn của Phương Thủy Y, chắc hẳn cô ấy từng nói với cô rồi chứ?", Trương Trần nói.

Trái tim của Chu Viên Viên run lên, cô ta thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Sao anh biết anh ta?"

Thái độ của Chu Viên Viên đã chứng tỏ điều gì đó. Trương Trần nói: "Hôm nay tôi gặp hẳn ở bệnh viện".

Trương Trần kể sơ qua chuyện đã xảy ra trong bệnh viện.


Sắc mặt của Chu Viên Viên rất phức tạp, cô ta nói: "Nếu tôi đoán không sai thì Phương Thủy Y đối xử với anh ta như bạn bình thường đúng không?"

"Đúng thế", Trương Trần gật đầu. Chu Viên Viên thở dài một hơi rồi nói: "Bọn họ biết nhau từ lúc đại học năm nhất. Hồi đó Mạnh Thanh Vân định tìm tôi, nhưng tôi không phải gu của anh ta, anh ta thích kiểu yếu đuối như Phương Thủy Y hơn".

"Có thể đến bây giờ Phương Thủy Y cũng không biết rằng năm đó suýt thì Mạnh Thanh Vân đã bỏ thuốc rồi cưỡng hiếp cậu ấy".

"Chuyện này là sao?", Trương Trần sầm mặt hỏi.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng không nhịn được nhìn sang.

"Còn thế nào được nữa, lúc đầu anh ta theo. đuổi Phương Thủy Y, cậu ấy không đồng ý, anh ta bỏ thuốc luôn. Sau đó chúng tôi phát hiện ra, vốn tôi định dạy cho anh ta một bài học, nhưng ông nội tôi đã ngăn cản".

"Nghe nói Mạnh Thanh Vân đến từ thành phố Thượng Đô - thành phố đi đầu về kinh tế ở Long Quốc. Mặc dù ông nội tôi không nói gì thêm, nhưng với ánh mắt kính sợ của ông ấy thì tôi biết chắc là tên Mạnh Thanh Vân ấy không đơn giản".

"Lúc ấy Phương Thủy Y không sao, tôi sợ Mạnh Thanh Vân chó cùng rứt giậu, vậy nên không nói thẳng với cậu ấy, chỉ trông chừng không cho cậu ấy ra ngoài một mình nữa thôi".

"Mãi đến về sau khi Mạnh Thanh Vân ra nước ngoài làm học sinh trao đổi hay gì đó thì mới rời trường đại học. Sau này anh ta cũng từng tới Hoài Bắc, còn vào ngày mà anh kết hôn với Thủy Y nữa!"

Nói tới đây, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp.


Trương Trần gật đầu, anh nhìn Tôn Khuê Sơn và Triệu Chí Hào, nói: "Hai ông điều tra được gì rồi?"

Hai người lắc đầu, cười khổ nói: "Thời gian quá ngắn, hơn nữa người ta là người thành phố Thượng Đô, không dễ điều tra đâu".

"Hiện tại đang ở Hoài Bắc, đánh hắn tàn phế cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?", Trương Trần thản nhiên nói.

"Có thể thử xem", Tôn Khuê Sơn gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu sắp xếp người.

Bệnh viện thành phố vào buổi tối vẫn sáng trưng, nơi như thế này cơ bản cả năm không có ngày nào tắt điện.

Trong phòng bệnh nguy cấp, Trương Quốc Hồng đang hôn mê trên giường bệnh, Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng ngồi trông nom bên cạnh với vẻ mặt phờ phạc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa bị đẩy ra. Mạnh Thanh Vân mang hoa quả và sữa tươi vào.


"Xin lỗi nhé Thủy Y, bây giờ tôi mới làm xong, bác gái thế nào rồi?", Mạnh Thanh Vân hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Bố, đây là bạn học cũ của con, chính anh ấy đã giúp chúng ta nộp viện phí", Phương Thủy Y giải thích, Phương Thiên Bàng vội vàng cám ơn.

Mạnh Thanh Vân chỉ cười không nói gì. Lúc hắn tới nộp tiền thì được báo là đã có người nộp rồi, dùng mông để nghĩ cũng biết là ai, nhưng hắn sẽ chẳng nói ra.

"Thủy Y, để bố trông nom mẹ con cho. Bạn con tới rồi, lại còn giúp chúng ta nữa, con ra ngoài trò chuyện với cậu ấy đi, muộn rồi, đừng để lỡ nhiều thời gian của cậu ấy!", Phương Thiên Bàng nhỏ giọng nói.

Phương Thủy Y gật đầu. Hai người đi ra ngoài, ánh đèn đường lấp lóe, Mạnh Thanh Vân nhìn vào một quán ăn nhỏ, cười nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tùy tiện ăn chút gì đi, tôi không quan tâm là quán lớn hay quán nhỏ, điều quan trọng là ăn với ai thôi”.

"Được", đúng là Phương Thủy Y chưa ăn cơm, bởi vì cô cứ mải lo chuyện của Trương Quốc Hồng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.