Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 294: C294: Chuyện này các ông không cần can thiệp nữa



Đúng lúc này, năm mươi người đàn ông lặng lẽ ập ra từ trong bóng đêm, tay cầm mã tấu, cứ thế tới gần Mạnh Thanh Vân.

"Giết!", bất chợt, trong đám bọn họ có một giọng nói vang lên.

Đám người cầm mã tấu đồng thời chạy tới bao vây Mạnh Thanh Vân.

"Cậu chủ!", một ông lão bỗng xuất hiện bảo vệ Mạnh Thanh Vân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Thủy Y cũng sợ tái mặt.

Mạnh Thanh Vân xua tay, chẳng mấy bận tâm. Hăn cầm tay Phương Thủy Y, kéo cô vào một ngõ nhỏ, nói: "Thủy Y, đừng lo, cô cứ ở yên đây, để tôi xử lý!"

"Nhưng anh..."

"Không sao, cứ yên tâm là được!", Mạnh Thanh Vân cười một tiếng.

Cách đó xa xa, trên một tòa nhà cao tầng, Tôn Khuê Sơn dập tắt tàn thuốc, cầm kính viễn vọng nhìn rồi cười nói: "Rốt cuộc tên Mạnh Thanh Vân này là ai vậy? Đúng là không biết chết sống là gì!"

"Ai mà biết được!", Triệu Chí Hào thở dài một hơi, nói: "Ông nói xem, có phải gia đình Trương Quốc Hồng Phương Thủy Y tiện lắm không?"


"Đừng có nói lung tung, trong lòng Trương Trần có giới hạn, nhưng cậu ấy dính vào gia đình như thế đúng là buồn nôn thật!"

Hai người vừa trò chuyện vừa cầm kính viễn vọng quan sát.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ mở to mắt nhìn. Trong tầm mắt của bọn họ, Mạnh Thanh Vân và ông lão cạnh hắn đánh đấm lia lịa, người của ông ta thì đổ như ngả rạ.

"Biết võ? Tay đánh cận chiến?", Tôn Khuê Sơn cảm thấy nặng nề, thấy người của mình ngã lăn liên tục, ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại đặt xuống.

Nơi này cách nhà họ Tôn quá xa, hoàn toàn không kịp điều người.

"Rút lui!", Tôn Khuê Sơn mở tai nghe ra và quát †o.

"Muốn đi à?", trên con đường trước bệnh viện, Mạnh Thanh Vân cười khẩy. Ngay sau đó, hắn giãm chân xuống mặt đất, cả cơ thể bay lên không trung, chân phải giơ thẳng ra, đánh ngã ba người cuối cùng.

Mạnh Thanh Vân võ tay, nói với ông lão bên cạnh: "Bác Tiền, theo ý của bác thì những tên này do ai phái tới?"

"Theo tôi thấy những người này ra tay rất tàn nhãn, hẳn là người của nhà họ Tôn!", bác Tiền nói bằng giọng khàn khàn.


"Từ lâu đã nghe nói Trương Trần có quan hệ với mấy gia tộc lớn ở Hoài Bắc, không ngờ ngay cả nhà họ Tôn cũng dám ra tay với tôi vì hắn".

"Đó là bởi vì lũ rác rưởi ấy không biết thân phận của cậu chủ, nếu không cho chúng mười lá gan cũng không dám!"

"Ha ha, không sao cả", Mạnh Thanh Vân cười nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, bác Tiền, bác cũng thể hiện đôi chút đi chứ nhỉ?"

"Chuyện này không vội, dù sao Hoài Bắc cũng không nhỏ, chắc chắn ngày mai Trương Trần sẽ tới bệnh viện thăm Trương Quốc Hồng, đến lúc đó bác theo sau là được”.

"Được", bác Tiền gật đầu rồi hòa mình vào bóng đêm.

Sáng sớm hôm sau, lúc biết tin năm mươi người của Tôn Khuê Sơn đều phải vào bệnh viên, Trương Trần cũng hơi ngẩn người.

Năm mươi người, đây là khái niệm thế nào chứ? Cho dù dùng súng liên thanh thì cũng phải bắn hơn mười phút mới đánh gục năm mươi người ở một nơi rộng rãi như thế.

"Cả hai người đó đều biết võ, tôi đã bảo bọn họ rút lui nhưng vẫn không kịp", Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.

"Chuyện này các ông không cần can thiệp nữa, để tôi tự lo", Trương Trần trầm ngâm một lát rồi nói.

Có cao thủ ở cấp bậc này bảo vệ, lại còn tới từ Thượng Đô, mặc dù Trương Trần vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Mạnh Thanh Vân, nhưng anh cũng loáng thoáng đoán ra đôi chút rồi.

"Không được!", Tôn Khuê Sơn vội vàng nói.

Trương Trần là nhân vật cốt lõi, bất cứ lúc nào cũng không thể xảy ra chuyện, nếu không thì chẳng khác nào rắn mất đầu, người khác không làm gì thì Trường Minh cũng sẽ hỗn loạn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.