Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 296: C296: Hồi ông đây vô địch thiên hạ thì cậu vẫn nằm trong lòng mẹ bú sữa



“Không còn cách nào khác, lần này đi xa, nhân lực không đủ nên tôi đành phải đích thân ra tay. Nhưng tôi có thể cho cậu cơ hội”, Tiền Bá không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt hỏi: “Cơ hội gì vậy?”

“Chỉ cần cậu không làm ảnh hưởng đến việc của cậu chủ thì tôi chỉ khiến cậu phải nằm viện năm rưỡi thôi, cậu tự đánh gãy hai chân mình, nặng hay nhẹ là tùy cậu. Đây cũng coi như cậu biết điều, tự mình tìm một nơi mà giải quyết, tôi cũng đỡ nhọc sức.

“Tôi nghĩ chắc ông hiểu nhầm rồi”, Trương Trần cười lớn, kẻ này đúng là kiêu ngạo, vẫn chưa ra tay mà nói như kiểu ăn chắc được mình vậy.

Tiền Bá cười lạnh, tay phải ném cái áo ra sau, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cần cơ hội này thì đừng trách tôi nhé”, nói xong ông ta giậm chân mạnh trên đất, thân người lập tức lao tới. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝘵𝐫u𝒚ện 𝘵ại { 𝘛𝑅Ù𝙈𝘛𝑅U 𝙔ỆN.Vn }

Chỉ thấy năm ngón tay của ông ta biến thành móng vuốt, bàn tay như vỏ cây cổ thụ nắm chặt, bên trong ẩn chứa lực sát thương kinh người. Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà tay ông ta đã nắm chặt lấy bả vai của Trương Trần.

Lúc này, Trương Trần như thay đổi sắc mặt, anh không tránh mà đập về phía tay của ông ta.


Nắm đấm của Trương Trần thoạt nhiên bình thường không có sức uy hiếp nào nhưng sắc mặt của Tiền Bá thì biến đổi.

“Xem ra cậu cũng là người luyện võ đấy nhưng hồi ông đây vô địch thiên hạ thì cậu vẫn nằm trong lòng mẹ bú sữa cơ”, ông ta cười khinh bỉ rồi tăng thêm lực, nắm chặt lấy nắm đấm của Trương Trần.

Bụp! Lúc này hai người va vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một lực mạnh kinh người truyền đến người mình khiến khí huyết dâng trào, lồng ngực bí bách, chỉ cảm thấy hơi thở cũng khó khăn hơn. Còn Trương Trần lại với dáng vẻ thản nhiên hơn cả.

Hai bên giao đấu bước đầu, ai chiếm ưu thế hơn, lúc này đã rất rõ rồi.

Ông ta chỉ thấy kinh hãi trong lòng, ông ta là người hiểu về thân thủ của mình nhất. Mặc dù lớn tuổi nhưng tối qua mới nhẹ nhàng giải quyết người của Tôn Khuê Sơn. Có thể thấy ông ta già nhưng vẫn cường tráng. Nhưng dưới cú đấm của Trương Trần, ông ta lại bị thua thiệt một chút. Mặc dù đây cũng có một phần do ông ta khinh địch nhưng cũng chứng tỏ tài năng của Trương Trần.

“Được đó nhóc con, xem ra cậu cũng thú vị đấy”, giọng nói của ông ta ngưng trọng, cũng không còn dáng vẻ khinh bỉ kia nữa.


Ông ta giang rộng hai chân rồi giống như cây cổ thụ cắm rễ ở đó, tiếp đó khuyu đầu gối xuống một cách chắc chắn. Người luyện võ đều biết, đây là điểm quan trọng nhất trong việc sắp tấn công.

Lần này lại đến lượt Trương Trần cười khểnh.

Đòn tấn công của anh không hoa mỹ, mỗi cú đấm đều vô cùng ác liệt, giống như một chiếc xe ủi đất, chỉ cần bị anh đánh trúng thì ít nhất cũng là trọng thương!

Lần này lại khiến Tiền Bá có chút hoảng loạn, vì ông ta phát hiện mình hoàn toàn không hiểu đường đi của Trương Trần.

“Chết đi”, Trương Trần hét lên một tiếng rồi đá chân ra.

Ông ta loạng choạng né sang một bên, chân của Trương Trần đá vào cành cây khô phía sau Tiền Bá. Trong lúc ông ta đang ngơ ngác với ánh mắt khó tin thì lại bị chân Trương Trần đá trúng.

“Hự”, Tiền Bá hít một hơi lạnh. Đây có còn là người nữa không, hoàn toàn là người ngoài hành tinh mà. Kể cả ông ta năm xưa cũng không đạt được đến trình độ này.

Ông ta nảy ra ý muốn rút lui, ông ta vốn được cử đến để đánh phế Trương Trần nên trong lòng cũng có sự khinh bỉ. Nhưng lần này, ông ta hiểu được, Trương Trần giống như con rằn độc trong đêm tối, ngụy trang rất giỏi, đúng lúc quan trọng mới há miệng ra cần người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.