Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 356: C356: Thuốc dẫn



“Các người tự tin như vậy sao?”

Im lặng cả buổi, Trương Trần mới lên tiếng, anh không ra tay, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Anh.

Trương Anh nở nụ cười lơ đễnh, hắn kéo Trương Chấn, thuận tay ngăn miệng vết thương đang chảy máu của Trương Chấn. Nhà họ Trương tự tin như vậy đấy, họ cũng có tư cách đó, thậm chí, chính bản thân họ cũng thấy sợ hãi về năng lực của nhà họ Trương.

“Trương thần y là người thông minh! Người thông minh thì nên làm việc thông minh, tôi hi vọng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!"

“Nếu không có việc gì khác, chúng tôi đi đây!"

Trương Anh dẫn theo Trương Chấn, đẩy cửa bước ra, lúc này giọng của Trương Trần truyền tới: “Có lẽ các người sai lắm rồi, nhưng điều này không quan trọng nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau!”


Trương Anh sửng sốt, lập tức bật cười nói: “Trương thần y, tự tin là tốt, nhưng sự tự tin này sẽ biến thành tự phụ khi đối mặt với nhà họ Trương đấy! Nếu Trương thần y đến, chúng tôi sẽ tiếp đãi nồng hậu!”

Trương Trần không nói gì thêm, nhìn theo mấy người Trương Anh rời đi.

Xuống dưới lầu, Trương Chấn cuối cùng cũng yên lòng, hắn ta không hề nghỉ ngờ việc Trương thần y nổi danh khắp thiên hạ này thật sự dám giết mình, nếu không nhờ đám người Trương Anh tới kịp lúc, rất có thể hắn ta đã phải bái bai thế giới này rồi.

“Anh Trương Anh, cảm ơn anh, cảm ơn..”, sống sót sau tai nạn, Trương Chấn không ngừng cảm ơn.

“Đừng lảm nhảm, dù gì cậu cũng là người nhà họ Trương, hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”, Trương Anh cười hỏi.

Trương Chấn gật đầu, lôi một tờ giấy từ trong áo ra, vui mừng nói: “May mà Trương thần y không soát người, nếu không thì khó mà giữ được...”

“Thằng nhóc này, yên tâm đi, sau khi về anh sẽ báo công cho cậu. Địa vị, quyền lực, tiền tài, cậu muốn gì cũng được!”, Trương Anh vui sướng nói, vài người nhà họ Trương khác nhìn Trương Chấn với vẻ ngưỡng mộ, hẳn ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nhưng hẳn ta cũng không dám kể công, xét địa vị mấy người này, Trương Chấn là người có địa vị thấp nhất, cái này sẽ không phải là công của một mình hắn ta, người chiếm nhiều nhất có lẽ là Trương Anh.

Trương Anh mở tờ giấy ra đọc, hài lòng gật đầu: “Giỏi, cực kỳ giỏi! Xem ra Trương thần y này thật sự có chút bản lĩnh, danh sách này có thể đẩy ra làm phương thuốc chân chính...”

“Không đúng!”, sau một giây, Trương Anh nhíu mày: “Trương Chấn, cậu xác định đúng là danh sách này sao?”

Trương Trần sửng sốt, vội nói: “Là cái này mà, em còn chưa kịp xem là đã bị Trương thần y trói tới đây rồi!”


“Anh, cái này có vấn đề gì à?”, Trương Trần cố tình hỏi.

“Danh sách không sai nhưng vẫn thiếu một thứ quan trọng!”

“Cái gì?", vài người vô thức hỏi.

“Thuốc dãn!", Trương Anh nói: “Đây là thứ quan trọng nhất, giống như vẽ rồng phải chấm thêm mắt vậy, nó sẽ tạo ra được hiệu quả của thuốc!”

“Không, không phải đâu anh, Triệu Mãnh đã đưa em thứ này, thật sự..”, Trương Chấn nhìn ánh mắt dò hỏi của Trương Anh, gấp gáp biện hộ cho mình.

Mấy người còn lại đều nhìn Trương Chấn bằng ánh mắt không mấy hiền lành.

Một lúc lâu sau, Trương Anh cười to: “Lo cái gì, anh không có ý trách cậu, việc này cũng đã nằm trong dự liệu của anh. Nói thế nào thì tập đoàn Mạt Lâm cũng phát triển tới quy mô này. Hơn nữa, đây là cội rễ của Mạt Lâm, Trương thần y đề phòng chút là bình thường, nếu ngay cả thuốc dẫn cũng có trong này, anh mới cảm thấy quái dị..."


Nghe thấy Trương Anh nói, Trương Chấn mời thở phào nhẹ nhõm, đừng ra về tay trắng mà còn gặp rắc rối!

“Anh, vậy giờ chúng ta làm sao đây, nếu không mọi người về trước, em tìm cơ hội, tiếp tục lẻn vào tập đoàn Mạt Lâm để lấy thuốc dẫn, được không?”, một cô gái lên tiếng.

“Thôi!", nghĩ ngợi một chút, Trương Anh lắc đầu: “Qua chuyện này, Trương thần y cũng suýt giết Trương Chấn rồi, hắn ta hoàn toàn không hề sợ hãi nhà họ Trương chúng ta. Em đừng chơi chiêu đó ở đây nữa, dù em đi, tỷ lệ thành công cũng không lớn!”

“Cũng chỉ là một vị thuốc dẫn thôi, có danh sách này, người có nghề sẽ suy luận ra được, đây là điểm mạnh của nhà họ Trương chúng ta, nhưng sẽ hơi phiền phức, bên Trương thần y cũng chỉ kéo dài hai, ba ngày!”

“Nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ Trương thần y chỉ mải nghĩ cách đưa thuốc ra thị trường, phải tung ra sản phẩm trước khi chúng ta phá giải phương thuốc, như thế mới giảm được tổn thất của họ xuống mức thấp nhấ

Ánh mắt Trương Anh nhìn về phía tập đoàn Mạt lâm, trong đó lộ ra vẻ cơ trí.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.