Hình như Trương Trần thật sự chỉ muốn nói chuyện, không cần biết Trương Tinh muốn gì, anh hỏi: “Cả đời cô ở nhà họ Trương, nếu đã đạt được vị trí thiếu chủ, vậy người xuất sắc nhất là cô và Trương Lăng à?”
“Không hẳn vậy!”, nếu đã đến bước này, Trương Tinh cũng không giấu giếm gì, cô ta nói: “Tôi là người xuất sắc nhất trong đám phụ nữ, nhưng nếu so sánh thì ngoài Trương Lăng, còn hai người nữa đứng trên tôi”.
“Ồ, nếu Trương Lăng đó muốn đánh bại cô hoặc hai người còn lại phải mất bao lâu và về phương diện y thuật, cô kém hơn họ thế nào?”
“Anh muốn thăm dò tình hình cụ thể về nhà họ Trương à?”, Trương Tinh hừ một tiếng.
Trương Trần nói: “Nhà họ Trương lớn như vậy, lế nào để tôi biết một ít thì không được à? Tôi chỉ tùy ý hỏi thôi, chỉ muốn nói chuyện với cô em gái chưa từng gặp của tôi thôi, dù sao lát nữa cũng sẽ giương cung bạt kiếm với nhau”.
“Nếu Trương Lăng tự mình ra tay, tôi kém hơn anh ấy cả một con đường về y thuật. Còn về võ thuật, anh ấy có thể hạ được tôi trong vòng mười ba chiêu”, Trương Tinh nói.
Trương Tinh hừ một tiếng, dứt khoát bỏ ý định thăm dò ban đầu. Cô ta ném dao găm xuống rồi lấy kim châm bằng bạc ra đâm vào cánh tay mình.
Huyết trích tử trên cánh tay cô ta dường như trở nên sống động, uốn lượn chảy xuống cổ tay.
Bản thân Trương Tỉnh lại cảm thấy như có một luồng sức mạnh đang tỏa ra trong người mình.
“Hưn.
Trương Tỉnh rên rỉ, giãm chân rồi lao đến như mũi tên rời dây cung, hai tay năm chặt thành năm đấm nện vào ngực Trương Trần.
Nắm đấm chưa đụng vào người, anh đã cảm nhận được cơn gió khiến quần áo của anh tung bay, có thể thấy uy lực của cú đấm này.
“Để tôi xem thế hệ mạnh nhất của nhà họ Trương là cái đức hạnh gì”.
Trương Trần cũng không chịu thua kém, cây kim chân vàng điên cưồng rải trên cánh tay mình. Anh không sử dụng huyết trích tử, hoàn toàn sử dụng uy lực của Cửu Chuyển Kim Châm.
Chẳng qua lần này chỉ dùng tám phần giới hạn của Cửu Chuyển Kim Châm, đây cũng là lần đầu tiên Trương Trần sử dụng.
Ẩm!
Sau đó, năm đấm của hai người va vào nhau tạo ra tiếng nổ rất chói tai. Một luồng sóng vô hình lan ra, quần áo hai người bay phấp phới, bàn ghế và tài liệu xung quanh phòng họp cũng bay lên rồi vỡ tan tành.
Khó mà tin được lần chạm trán này là hiệu quả chạm trán giữa hai người chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Trương Trần không hề nhúc nhích, cảm giác duy nhất là nằm đấm hơi tê, ngược lại Trương Tinh lùi lại phía sau tạo ra một vết hãn sâu trên nền nhà, sau đó lại lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững.
Cô ta chỉ thấy có vị ngọt trong cổ họng, đây là dấu hiệu bị nội thương.
Ánh mắt cô ta hiện lên vẻ khó tin, sao có thể.
Một cú đánh đã khiến cô ta lùi bước, đây là tên vô dụng bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi cửa sao?
Nếu cứ chịu liên tiếp hai cú đánh, phải chăng cô ta sẽ bị hạ gục trong vòng ba chiêu như Trương Trần nói?
Phải biết là cô ta đã sử dụng huyết trích tử, thậm chí cô ta không hề xem thường Trương Trần.
“Tuyệt Phong Chưởng!”
Trương Tỉnh hít sâu một hơi, chân khế động, lắc người như cá gặp nước, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Trương Trần.
Bàn tay cô ta võ nhẹ một cái, trông qua không hề có lực sát thương như thể lông vũ rơi bay trên không trung.
Trương Trần trở tay, khí huyết dồn lại, nắm chặt lấy cánh tay phải, cây kim vàng đâm trên cánh tay anh bay ra như thanh kiếm sắc bén.
Vì kim vàng không thể chịu nổi sức mạnh của Trương Trần nên văng ra khỏi cánh tay anh.
Nói cách khác, cú đánh này của Trương Trần đã vượt qua giới hạn mà cánh tay anh có thể chịu.
Dưới sự khống chế của Trương Trần, mười phần sức mạnh di chuyển trên nắm đấm cánh tay phải, lần nữa đánh Trương Tỉnh.
Lại là một cú va chạm, tiếng vang dữ dội đó vang lên, nền đất nơi dưới chân hai người dần nứt rạn, lộ ra nền nhà được làm bằng thép.
Äm!
Trương Tỉnh cũng không chịu nổi nữa, cô ta chỉ thấy một luồng sức mạnh cực lớn xông vào cơ thể cô ta khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Luồng sức mạnh đó khuấy động trong lồng ngực cô ta khiến cô ta phun ra một ngụm máu.