“Vậy thi đấu ngày mai sao đây?”, Trương Trần hỏi
“.. Chuyện này, ông nội tôi nói là để tôi lên thay!”, Chu Viên Viên ngượng ngùng nói.
“Cô ấy hả?”, Trương Trần trợn mắt nhìn Chu Viên Viên, đôi mắt kia hiển thị rõ hai chữ “thua chắc!”
Cũng không phải vì Chu Viên Viên quá kém mà là Hàn y mở lời thách đấu thì chắc chắn họ đã có chuẩn bị, ngay cả Chu Nhân Kiệt cũng không thể näm chắc là mình có thể thẳng thì để Chu Viên Viên lên thay có tác dụng gì?
Huống chỉ Trương Trần cũng biết bản lĩnh của Chu Viên Viên, một vài bệnh vặt bình thường thì cô †a còn có thể giải quyết nhưng nếu đụng phải ca nào khó ăn, chỉ còn cách đứng đó nhìn mà thôi.
Chu Viên Viên bị Trương Trần nhìn đến mức có chút khó chịu, hiển nhiên cô ta cũng biết năng lực của bản thân có hạn, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên: “Ông nội lấy tuyệt kỹ áp dưới đáy hòm cho tôi, ông nói tôi là phái nữ, còn là bậc con cháu, lên đó cũng không sao, lên đó chỉ coi như lộ mặt thôi, người khác cũng sẽ không nói gì!”
“Ông của cô đúng là nhìn xa trông rộng, vừa nhìn là biết cáo già thành tinh!”, Trương Trần nghe vậy thì hừ một tiếng.
“Cô thua cũng không sao, thậm chí còn có thể giúp nhà họ Chu của cô nổi tiếng nhưng thể diện Long Quốc thì nát bấy đầy đất. Đến lúc đó thì sẽ có lời đồn Long Quốc không có ai, lại đem một thiếu nữ mới hai mươi ở Hoài Bắc đứng ra ứng chiến”.
“Cái gì gọi là trò cười trong ngành, là cái này đấy...
“Ông nội cô nằm trên giường mà còn tính toán được tới đây thì đúng là lợi hại...”
“..”, Chu Viên Viên u oán nhìn Trương Trần: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng anh cũng không thể nói ông như vậy ngay trước mặt tôi được, muốn thì đợi tôi đi, đừng để tôi nghe thấy!”
“Được được, thôi, không nói nữa!”, thấy dáng người quyến rũ của Chu Viên Viên, Trương Trần nhìn sang chỗ khác: “Ông nội của cô bị thương mà cô không đi chăm sóc, nhà họ Chu ở phía sau cũng đã sắp xếp tất cả cho cô, vậy cô đến chỗ tôi làm gì?”
“Nếu Đông y chỉ mất vài ba câu nói là học được thì đại sư cũng chạy đầy đất rồi. Anh cảm thấy một cô gái như tôi có thể học được hết sao?”
Chu Viên Viên mở to mắt nhìn chăm chằm Trương Trần, không ngừng đánh giá.
Trương Trần nhích mông, tay năm chặt quần áo: “Cô nói cũng đúng nhưng đừng có mưu đồ gì với tôi! Tôi là một thằng nhà quê, giấy chứng nhận còn không có nên không được!”
Chu Viên Viên tỏ vẻ thất vọng, nhưng cô ta biết Trương Trần nói đúng sự thật.
Trong trận thi đấu này, điều kiện trước tiên phải là danh chính ngôn thuận, Trương Trần không có gì cả, không thể lên đài thi đấu. Với lại, cho dù là gượng ép đi lên thì anh cũng phải gánh chịu mạo hiểm rất lớn.
Chu Viên Viên thua, bản thân cô ta cũng chỉ phận con gái, người khác cũng không nói gì nhiều, nhiều lắm cũng chỉ cảm thán đáng tiếc ông nội của cô ta không thể ra trận thôi, nhưng nếu Trương Trần đi lên, mọi mũi nhọn sẽ chĩa vào Trương Trần.
Anh vô cớ đi lên, chỉ cần lên thi là đã đại diện Long Quốc, tuy nổi tiếng nhưng ngược lại, dưới áp lực và dư luận của ngàn người, Trương Trần phải gánh vác như thế nào, dựa vào đâu mà cô ta có thể khiến một người không chút quan hệ nào với mình phải mạo hiểm lớn như vậy.
“Thế anh biết số điện thoại của ông Vương Hiển Chi không, tôi nghe nói anh quen ông ấy mà, có ông ấy sẽ có bảo đảm hơn!”, Chu Viên Viên tiếp tục nói.
“Cũng được!”, Trương Trần không chút do dự gật đầu, so với anh, y thuật của Vương Hiển Chi cũng khá ổn.
Hơn nữa anh cũng không ưa đám nước Hàn kia, suốt ngày cứ la lối rằng Long Quốc ăn cắp của mình, nhưng Long Quốc lại là nơi bắt nguồn của nền văn minh cổ đại.
Ngay tức khắc, Trương Trần cầm điện thoại lên.
Ánh trăng yếu ớt, gió thổi bên ngoài dìu dịu, tiếng thân, lá cây rung rinh tạo tiếng sàn sạt trong một sân tứ hợp viện.
Tứ hợp viện này rất bình thường, không được trang trí xa hoa bày biện phức tạp. Chung quanh rất im lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ếch kêu mà thôi, nơi này rất phù hợp để ở ẩn.
Một cô gái trẻ cầm một cái khăn mặt lo lắng vào trong phòng, gương mặt cô ấy rất xinh đẹp, đôi tay nhỏ nhắn như đậu hủ khiến người ta phải hoài nghỉ là nếu chỉ dùng chút sức thôi, họ có thể sẽ phá hoại kiệt tác của tạo hóa này.
Cô gái nhanh chóng đi tới bên tràng kỷ bằng gỗ bên tường, ở đó có một ông lão mặt mũi đầy nếp. nhăn đang nằm, sắc mặt ông ấy rất tệ, gương mặt già nua càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc.
“Ông nội, nếu để cháu tóm được mấy tên khốn kia, cháu nhất định sẽ xé nát chúng cho chó ăn, dám chạy tới ám sát ông, đúng là cảm thấy mình sống lâu quá rồi!"
Cô gái dùng khăn mặt lau vết máu trên chỗ bị thương của ông lão, gương mặt nhỏ nhăn căng thẳng, rõ ràng là dáng vẻ sát khí nghiêm nghị nhưng lại tạo cho người ta cảm giác đáng yêu, không nhịn được mà muốn tiến lên “bắt nạt” cô ấy một chút.
Người bệnh nằm trên giường đúng là Vương Hiển Chi, còn cô gái kia chính là cháu gái của ông ấy - Vương Tiểu Tô!
“Ha ha, ông nội cũng còn may, tay chân nhanh nhẹn nên không bị thương quá sâu, có mấy lão già suýt về chầu Diêm Vương rồi, cháu đừng lo! Qua một khoảng thời gian nữa là ông khỏe thôi mài”, Vương Hiển Chi cười nói.