Tiền Sinh Bình ngồi ở trong góc, kể từ lúc những người này tập trung lại với nhau, ông ấy chẳng hề hé răng nói lấy một câu.
Sắc mặt ông ấy phức tạp không thôi, tâm mắt lại càng xa xăm, dường như đang suy tư điều gì đó, mãi sau mới chịu lên tiếng, căn răng nói: “Bộ trưởng Vương, đổi Chu Viên Viên, ngày mai... để tôi đi!”
“Ông ư?”, bộ trưởng Vương kinh ngạc nhìn Tiền Sinh Bình, những người khác cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc.
Bọn họ đều biết Quỷ Thủ là ai, ngay cả Chu Nhân Kiệt nổi tiếng như thế cũng không dám nắm chắc, huống chỉ là Tiền Sinh Bình?
“Chắc chắn ngày mai sẽ ở vào tình thế thua chắc, bất luận ai đi cũng đều có kết cục như vậy cả thôi, Chu Viên Viên là cháu gái của Chu Nhân Kiệt, cô bé đó có tương lai xán lạn, còn tôi, một lão già đã sống sáu bảy mươi năm, cả đời này cũng chỉ tới thế được thôi, cho dù để người ta mảng chửi, thì cũng có thể mắng được mấy năm nữa đâu?”
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đều đã vỡ lẽ, không hề Tiền Sinh Bình lại muốn hiến dân hết thảy, tự mình cống trên lưng cái danh thất bại, tự mình vác trên vai tất cả mọi chuyện.
Tất cả mọi người đều quay về phía Tiền Sinh Bình, bao gồm cả bộ trưởng Vương, sao bọn họ lại không biết chuyến đi này sẽ có kết quả như thế nào kia chứ, người khác né còn chẳng kịp, sợ phải gánh cái danh thất bại, thế mà Tiền Sinh Bình lại chủ động đứng ral
Bọn họ tự hỏi lòng mình, họ không có được dũng khí và quyết tâm như vậy, ngay cả bộ trưởng Vương cũng không.
Bởi vậy, giờ phút này đây, họ đều nhìn Tiền Sinh Bình - ngôi sao sáng chói của bệnh viện Thành phố bằng ánh mắt tôn kính, ông ấy bằng lòng một mình gánh vác tiếng xấu trong giới y học.
Ông ấy là người học y, sẵn sàng chiến đấu vì tôn nghiêm, vì nền Y học của cả Long Quốc!
“Lão Tiền, ông vất vả rồi!", bộ trưởng Vương nói với vẻ mặt nặng nề.
Trong biệt thự, Trương Trần và Chu Viên Viên đều đang im lặng. Bỗng nhiên, một hồi chuông inh tai phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó.
“Gì cơ?”
“Tại sao lại muốn làm vậy, ông ấy không nên làm thết”
Chu Viên Viên nhận điện thoại, giọng khàn khàn đứt quãng.
“Xảy ra chuyện gì?”, Trương Trần nhíu mày hỏi.
“Chủ, chủ nhiệm Tiền... Tiền Sinh Bình... Ông ấy muốn đứng ra thay tôi. Tại sao ông ấy lại phải làm vậy kia chứ, lẽ nào ông ấy không biết rằng đây là cục diện thua chắc ư, lẽ nào ông ấy lại không biết nếu thua thì sẽ phải chịu những gì sao?”, hai mắt Chu Viên Viên đỏ bừng.
“Chính vì biết nên ông ấy mới quyết định đứng ra!", im lặng hồi lâu, Trương Trần mới mở laptop lên, giọng trầm xuống: “Đây chính là khả năng y học mà Tiền Sinh Bình hỏi tôi, tuy rằng tôi không kiên nhãn nhưng cũng đã giải thích kỹ càng nguyên nhân cho ông ấy rồi!"
“Long Quốc này có bao nhiêu học giả Đông Y, nhưng lại chẳng có mấy người có thể sánh được với Tiền Sinh Bình, ngay cả Trương Trần tôi cũng phải nghiêm túc thốt lên hai chữ kính nể!”
“Chu Viên Viên, cô về đi, nói với Tiền Sinh Bình là ngày mai tôi sẽ đích thân tới đó!”, Trương Trần trầm giọng nói, cho dù anh đã đè xuống, nhưng sự tức giận trong lời nói vẫn khiến Chu Viên Viên cảm thấy lạnh lão.
“Đó là Quỷ Thủ đấy, anh đứng ra liệu có giải quyết được không, giờ anh đứng ra thì có khác gì Tiền Sinh Bình đâu. Ai cũng không được đi, để tôi, tôi chỉ là một đứa con gái, tôi sợ gì đâu?”, Chu Viên Viên nói chắc nịch.
“Quay về đi!", Trương Trần không nói thêm gì nữa ngoài ba chữ này, chỉ cần là người hiểu anh thì đều biết răng khi anh đã hạ quyết tâm thì không một ai có thể thay đổi được!
Hôm sau, sắc trời sáng rõ, Trương Trần tâm sự nặng nề thao thức suốt cả đêm. Anh nhìn lướt qua điện thoại di động, trên đó hiển thị số cuộc gọi nhỡ của Tiền Sinh Bình lên tới hơn bốn mươi cuộc!
Đút đi động vào trong túi quần, Trương Trần chỉnh trang lại quần áo, sau đó đi về phía sân thi đấu ở bệnh viện Thành phố.
Bệnh viện Thành phố, lúc này trên khoảng đất trống đã có rất nhiều người, bọn họ xếp thành hai hàng, bộ trưởng Vương và Tiền Sinh Bình đứng sóng vai nhau, đang bước về phía trước.
Theo từng bước đi của họ, người đứng hai bên đều đồng loạt cúi đầu.
Những người do Thủ đô phái tới lại càng tỏ ra xấu hổ hơn, bọn họ đã biết được đối sách của Hoài Bắc rồi, tuy rằng vẫn là thua chắc như cũ, nhưng đây cũng là biện pháp tốt nhất.
“Nếu như có một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt khá đẹp đi vào thì hãy ngăn cậu ấy lại cho tôi!", Tiền Sinh Bình nói. Tuy mọi người không biết người trẻ tuổi kia là ai hay có năng lực thế nào, nhưng nếu Tiền Sinh Bình đã nói vậy thì chắc chẳn bọn họ sẽ làm được!
“Ai dám ngăn cản tôi?”
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến, tất cả mọi người đều quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một chàng trai đang đi về phía này, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt anh, khiến mọi người không nhìn thấy rõ lắm khuôn mặt ấy.
Chỉ mỗi mình Tiền Sinh Bình là khẽ than!