“Tiêu... Anh Tiêu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Thiên Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn, phát hiện có gì đó khác thường, lúc này hắn mới nhớ ra có một người đang đứng bên cạnh mình.
“Chuyện gì à?”, Tiêu Lượng cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng rằng trong mắt cậu không còn có tôi nữa?”
Hiển nhiên là Tiêu Lượng cảm thấy không vui với chuyện ban nãy Lý Thiên Hoa làm mất mặt mình. Anh ta cười lạnh nói: “Ban nãy nhìn tôi quỳ gối thấy vui lắm nhỉ, mất mặt lắm phải không? Cậu vẫn nên gọi điện cho bố cậu để nghĩ xem cứu nhà họ Lý kiểu gì đi, nếu không thì không chỉ đơn giản là quỳ gối thôi đâu”.
“Còn nữa, lúc gọi điện thoại thì nhớ nói cho bố cậu biết là cậu đã chọc vào Trương Trần, nếu không thì bố cậu lại không biết rốt cuộc cậu đã gây họa lớn như nào”, Tiêu Lượng bĩu môi nói.
Phía sau Trương Trần có thân phận như nào thì anh ta không biết nhưng chỉ riêng việc trấn áp được Quỷ Thủ lấy lại thể diện cho Long Quốc, thậm chí khiến đối phương tình nguyện bái làm thầy, nếu như Trương Trần có chuyện gì, Long Quốc vì muốn đền đáp cho anh ấy thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía Trương Trần.
“Còn như cậu thì”, Tiêu Lượng nhìn về phía người phụ trách của khách sạn, lạnh lùng nói: “Bất luận là cô Nhược Tuyết của Hiệp hội y học có truy cứu các người hay không nhưng lời mà tôi nói thì nhất định sẽ làm, tối nay các người hãy đợi thông báo đi”, nói xong Tiêu Lượng hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Trong biệt thự, Trương Trần và Phương Thủy Y đã về nhà, họ ngồi trên ghế sô pha trừng mắt nhìn nhau.
Lúc này Phương Thủy Y không thể khôi phục lại tâm trạng của mình. Người đàn ông này sau khi từ nơi khác quay về thì mang đến cho cô hết chuyện kinh ngạc này đến chuyện khác, dường như thành một con người khác vậy. Tối nay còn có hai người thân phận không tầm thường ra mặt giúp Trương Trần nữa.
“Anh khai thật đi, không được nói dối. Đừng nói với tôi, hai người hôm nay lại là anh tình cờ cứu họ và họ lại đến trả ơn nhé”, Phương Thủy Y kéo cái ghế nhỏ lại để cho Trương Trần ngồi lên trên đó, còn cô thì từ trên cao nhìn xuống Trương Trần.
“... Đúng là như vậy đấy”, Trương Trần nói với giọng yếu ớt. Phương Thủy Y sau khi nghe xong thì tức đến nỗi ngực phập phồng không ngớt. Cái tên khốn này, cái câu như này dùng bao nhiêu lần rồi.
“Em đừng tức giận, anh thật sự không gạt em đâu vợ à..”, Trương Trần cứ nhìn chăm chằm vào Phương Thủy Y, lo lắng nói: “Anh võ ngực cho em nhé”.
“Đi chết đi”, Phương Thủy Y hung hăng lườm Trương Trần một cái. Cái tên này càng ngày càng to gan, lại dám lợi dụng cô.
Nhưng, Phương Thủy Y ngay lập tức lại nghiêm mặt nói: “Trương Trần! Anh thật sự thích Đông y sao?”
“Có một chút”, Trương Trần gật đầu đáp lại.
“Vậy thì được rồi, tôi sẽ đưa anh đến một nơi đào tạo chính quy, anh phải học thật tốt đấy”, Phương Thủy Y suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như Trương Trần đã có sở thích này, lại còn hiểu chút y thuật, vậy thì cô sẽ quyết định đào tạo Trương Trần thành bác sĩ. Nghề này cũng coi như có thể diện, Sau này gặp ai cũng không ngại mà khoe ra.
Trương Trần ậm ừ một tiếng, không bao lâu, Phương Thủy Y đi tắm rồi đi ngủ.
Ánh đèn vụt tắt, ánh trăng làm say mê lòng người cũng mờ dần, Trương Trần ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn số điện thoại của Triệu Chí Cao trong danh bạ điện thoại rồi gọi đi.
Chuyện về Lý Thiên Hoa chưa dừng lại ở đây được. Dám cầu hôn vợ anh trước mặt anh, muốn cắm cho anh đôi sừng sao? Chuyện này chỉ cần là đàn ông thì đều không thể chịu nổi.
Trước đó, Trương Trần đã nhìn thấy mấy chục vệ sĩ trong khách sạn. Một mình anh trong thời gian ngắn thì căn bản không giải quyết nổi, hơn nữa bản thân anh cũng không có thế lực gì nên chỉ có nhà họ Triệu thôi.
Nếu đã lựa chọn bảo vệ cơ nghiệp thì phải có tâm thái đi theo và phục tùng người ta thôi.
Nhà họ Triệu vẫn với khuôn viên đó, vẫn với chiếc ghế nằm đó, Triệu Chí Hào nằm ở trên đó với tâm trạng không thoải mái cho lắm.
Mặc dù tất cả các doanh nghiệp dưới tập đoàn t
Triệu Thị vẫn do ông ta quản lý nhưng ông ta rằng, đây đã không còn là của ông ta nữa rồi, hiện giờ ông ta chỉ được coi là người phụ trách mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Chí Hào lại nghiến răng nghiến lợi, hận nỗi không thể bắt thằng con trai của mình lại đánh cho một trận.
Vào hôm ông ta đưa bản hợp đồng chuyển nhượng cho Trương Trần ký tên thì nhà họ Mạc ở thủ đô cũng dừng đả kích họ lại, thậm chí còn cho họ miếng bánh ga tô nhỏ để an ủi nữa. Điều này khiến ông ta cảm thấy đau lòng hơn cả. Từ lúc nào nhà họ Triệu của ông ta lại khiến người khác vừa đấm vừa xoa như vậy?
Lúc này, một người với dáng vẻ quản gia đột nhiên bước vào. Ông ta cũng tầm sáu mươi tuổi, đưa điện thoại trong tay cho Triệu Chí Hào, nói: “Điện thoại của Trương Trần ạ”.
Triệu Chí Hào gật đầu, sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt biến đổi, sau đó ông ta gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Chí Hào nhìn quản gia, nói: “Chú Trần! Chuyện của nhà họ Triệu thì chú cũng biết rồi, chú thấy thăng nhóc Trương Trần như thế nào?”
Chú Trần sững người một lát, sau đó nói: “Tôi chăm sóc gia chủ từ nhỏ đến lớn, có lời này tôi phải nói thẳng”.
Triệu Chí Hào gật đầu, cười nói: “Chú Trần cứ như người ngoài vậy, mặc dù tôi và chú thân phận chủ tớ nhưng từ lâu đã như tình cha con rồi”.