Tất cả mọi người đều ngây người ra, cậu chủ của nhà họ Lý ban nãy còn ngạo nghề chỉ tay năm ngón, thế mà giờ lại như con chó bị người ta đánh gãy tứ chỉ rồi nằm bò trên đất rên rỉ?
Cảnh tượng này là đả kích quá lớn đối với bọn họ. Cái tên ở rể vô dụng của nhà họ Phương từ lúc nào lại có thế lực. này vậy. Từ lúc hắn rời đi cũng chưa đầy một tiếng, thế mà lại gọi đến hơn trăm người?
Nghe thấy tiếng kêu rên của con trai, Lý Kim Nguyên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Chí Hào. Ông ta biết kẻ khởi xướng là ai, lúc này rương Trần! Con trai tôi không làm gì tổn hại quá đáng với cậu, tôi cũng chạy đến đây để dạy dỗ nó rồi, cậu làm vậy cũng ác độc quá đấy?”
“Ác độc?”, Trương Trần cười lạnh hai tiếng nói: “Thế nào được gọi là tổn hại quá đáng, chắc là phải đợi lúc vợ tôi cải giá về nhà họ Lý các người, chắc phải đợi lúc bảo vệ đến ném tôi ra khỏi khách sạn, đến lúc đó tôi mới phản công thì mới được gọi là đúng chăng?”
“Ông cũng sống hơn nửa đời người rồi, ở đâu cái đạo lý coi mình là độc tôn như vậy. Có phải là nhà họ Lý các người ngày một phát triển khiến các người ảo tưởng răng thiên hạ là của các người rồi phải không?”
“Hắn ta cũng may mắn gặp phải người dễ tính như tôi đấy. Nếu ngày nào đó mà chọc vào kẻ nào nóng tính thì nhà họ Lý các người tuyệt tự rồi”.
“..", lúc này mọi người thấy đầu óc tê dại. Vừa đến mà đã đánh gãy tứ chỉ của Lý Thiên Hoa, thế mà vẫn còn tự xưng mình là người dễ tính được?
Lúc này, những cô gái bao gồm Tô Hiểu Huệ và cô gái tên là Thiến Thiến, còn cả những người từng lời qua tiếng lại với Trương Trân đều chạy ra phía sau nhóm người. Đến cả Lý Thiên Hoa mà Trương Trần cũng dám đánh gấy tứ chỉ, bọn họ thì thấy mình không được bằng người nhà họ Lý.
Lý Kim Nguyên tức giận thổi râu rồi trợn mắt, đừng nói là Trương Trần có vinh dự đánh bại được Hàn y nên ông ta không động vào được. Kể cả không có vinh dự đó, chỉ dựa vào hơn một trăm người này thì Lý Kim Nguyên cũng không thể lập tức điều động người của mình đến được.
Cú đánh ngày hôm nay, nhà họ Lý của ông ta không nhận thì cũng phải cố nhận rồi.
“Được, được, được”, Lý Kim Nguyên tức nói liền ba chữ được. Ông ta tức giận khoát tay áo, lạnh lùng nói “Trương Trần! Chuyện này chúng ta vẫn chưa xong đâu, nhà họ Lý tôi sẽ chơi với cậu đến cùng”.
“Người đâu! Khiêng cái thăng vô dụng này đi cho ta”, Lý Kim Nguyên sai người của mình khiêng Lý Thiên Hoa rời đi. Điều quan trọng trước mắt vẫn là chữa khỏi cho con trai của ông ta nhưng hơn một trăm người kia lập thành tường người, không hề nhúc nhích.
“Triệu Chí Hào!”, Lý Kim Nguyên lạnh lùng hét một câu, còn Triệu Chí Hào thì rụt đầu rụt cổ, xấu hổ mà cúi đầu xuống.
“Ha ha, tôi có nói là cho các người đi chưa? Chuyện này đừng nói là ông nói chưa xong mà đến tôi cũng nói là chưa xong mà", Trương Trần cười ha ha nói.
“Cậu muốn làm gì, lẽ nào thật sự muốn nhà họ Lý tôi không chết thì không chịu?”, cố kìm nén sự tức giận, Lý Kim Nguyên căn răng rồi nói ra một câu.
Những lúc nhẫn nhục trong suốt cuộc đời này của ông †a không nhiều, hôm nay cũng coi như một ngày khiến ông †a khó quên, không ngờ ông ta lại bị một kẻ kém tuổi hơn chèn ép ở đây.
Trương Trần khoát tay, những người sớm đã được nhà họ Triệu căn dặn lúc này lập tức lên trước bắt Lý Kim Nguyên lại, còn Trương Trần lại chậm rãi bước lên trước. Lý Thiên Hoa đang không ngừng kêu gào thì lúc này mới nhìn thấy một cây kim vàng đâm vào 1/3 tim của hắn.
“Ông chủ Lý! Đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé. Trong vòng hai mươi tư tiếng, nếu tôi không nhìn thấy thành ý hối hận của các người thì đừng nói là cả Long Quốc mà kể cả là Hoa Đà tái thế cũng không bảo vệ được con trai ông đâu”.
Trương Trần cười lạnh một tiếng sau đó lớn bước rời đi.
Triệu Chí Hào dường như khóc rồi lại cười được, lần này đến lượt ông ta ra tay rồi, bắt đầu làm tiếp việc người khác để lại thôi.
Nhìn thấy chính chủ ngạo nghễ rời đi như vậy, Lý Kim Nguyên càng tức giận hơn. Nhưng ông ta không biết xả giận đi đâu cả, chỉ có thể đưa ánh nhìn về phía Triệu Chí Hào.
“Tên họ Triệu kia, chuyện này không xong đâu, nhà họ Triệu các người cứ đợi đấy”.
“Ái chà! Ông chủ Lý, ông nhìn xem ông tức giận như thế làm gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả”, Triệu Chí Hào vô tội khoát khoát tay rồi quát lớn với hơn một trắm người kia: “Ban nãy ai trong số các người đã ra tay vậy? Đây là xã hội pháp trị, được ẩu đả đánh nhau sao, mau cút đi tự thú đi”.
“Ông chủ, tôi hiểu rồi, việc này là một mình tôi làm, thật sự thì Lý Thiên Hoa là đồ không ra gì, tôi sẽ đi tự thú ngay”. Một vệ sĩ đứng ra nói, rõ ràng là hän muốn một mình gánh hết mọi việc.
Cảnh tượng này khiến Lý Kim Nguyên suýt nhảy dựng lên. Không còn cách nào khác, thế lực chính của ông ta không ở Hoài Bắc.
Ngay lúc này, Tôn Mỹ Lâm cũng dẫn nhóm người đến. Lúc nhìn thấy Lý Thiên Hoa năm trên cáng và bên ngoài truyền đến tiếng xe cứu thương thì Tôn Mỹ Lâm cũng đờ đãn ra.
“Ha ha, đi qua thôi, chúng tôi qua đường thôi, các người tiếp tục đi”, Tôn Mỹ Lâm cười ha ha một cái rồi dẫn người vội vàng rời đi.
Rất nhanh xe cứu thương đến, sau khi Lý Thiên Hoa được khiêng lên xe thì Triệu Chí Hào cũng đi theo.