Lời còn chưa dứt, một đạo phong nhận liền quét tới, sát qua má tên thanh niên kia, đánh vào bức tường phía sau hắn, lưu lại một cái lỗ hổng sâu hơn mười centimet.
Tên thanh niên mang Lôi hệ dị năng khiếp sợ nhìn Mộ Lê Thần, lôi điện còn ngưng tụ trong tay hắn mất kiểm soát dần dần tiêu tán. Một đạo phong nhận này không thể chứng minh Mộ Lê Thần là tam hệ dị năng giả, nhưng luận về tốc độ phát ra dị năng và sự chính xác, hắn còn thua xa.
Trong lúc hắn chưa tập trung được dị năng của mình, phong nhận của Mộ Lê Thần đã bay về phía hắn, nếu không phải Mộ Lê Thần hạ thủ lưu tình, chỉ sợ thứ đó không phải là vừa sát má hắn mà là trực tiếp xuyên qua não hắn rồi.
Trương Duệ Bá thấy một màn như vậy, đồng tử hơi co lại, ông lập tức xem như không thấy hành vi mạo phạm của Mộ Lê Thần, ra lệnh cho binh lính bên cạnh đang chỉa súng vào Mộ Lê Thần hạ súng xuống.
Cười cười với Mộ Lê Thần nói: “Tiểu Mộ a, cậu không cần phải so đo với Văn Ngang, hắn chỉ là tuổi trẻ khí thịnh thôi.”
Văn Ngang còn đang muốn lên tiếng phản bác nhưng bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của Trương Duệ Bá, chỉ hậm hực cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía lỗ hổng trên bức tường, trong lòng không khỏi run lên vài cái.
Thiếu chút nữa, đầu hắn đã vỡ ra như vậy rồi.
Đối mặt với hành vi uy hiếp cường ngạnh của Mộ Lê Thần, Văn ngang không dám lỗ mãng không phải vì e ngại cái gì mà bởi vì kiêng kị, sợ hãi cùng ghen tị, càng thêm hy vọng có thể giết chết Mộ Lê Thần.
Mộ Lê Thần và An Dương đối đáp trôi chảy với Trương Duệ Bá, ba người hàn huyên, nhìn qua có vẻ rất thân thiết.
Trương Duệ Bá hỏi: “Không phải các cậu còn có đồng bạn sao? Gọi bọn họ tới cho ta trông thấy đi.”
Mộ Lê Thần cười nói: “Bọn họ ở trong xe bên ngoài, đều là người thường.”
Nghe được đều là người thường, trong lòng Trương Duệ Bá có chút không muốn nhận, nhưng lại không muốn bỏ mất hai dị năng giả xuất chúng này.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng bên ngoài Trương Duệ Bá đều không có một điểm gì bất thường, nói: “Yên tâm đi, cho dù bây giờ là người thường, khả năng về sau cũng có cơ thội thức tỉnh dị năng, giống như Văn Ngang, dị năng của hắn chính là sau này mới thức tỉnh được.”
Mộ Lê Thần cười gật đầu.
Đối với thông tin lúc mạt thế hắn biết rất rõ, hiện tại có thêm một đợt dị năng nữa thức tỉnh, chứng tỏ nhật thực lần thứ hai sắp xảy ra, tang thi virus trong không khí càng thêm dày đặc, rất nhiều người bình thương không bị tang thi cào trúng cũng có khả năng bị lây nhiễm.
Đợi sau khi lần nhật thực thứ hai xảy đến, năng lực của hắn sẽ tăng cường, hơn nữa tang thi động vật cũng xuất hiện, đến thời điểm này đối tượng hắn có thể khống chế không chỉ là hoạt tử nhân thông thường. Tuy rằng động vật biến dị xuất hiện với hắn mà nói cũng có điểm bất lợi, bất quá nói tóm lại, vẫn là lợi lớn hơn hại.
Trương Duệ Bá đã bước đầu tán thành bọn họ, vì thế đem dị năng giả phía mình ra giới thiệu một lượt.
Trương Duệ Bá là Hỏa hệ dị năng giả, Lý Văn Ngang là Lôi hệ dị năng giả, còn cái người có thể cảm nhận được Mộ Lê Thần đến gần là Trực giác dị năng giả, phó quan của Trương Duệ Bá.
Tổng cộng có năm dị năng giả, còn Thủy hệ dị năng giả và một người khác là Bách phát bách trúng dị năng giả, dị năng của người này chủ yếu chú trọng ở phương diện mắt và quan sát.
Mộ Lê Thần quét mắt nhìn qua một lượt hơn mười binh lính là người thường phía sau, trong lòng cười lạnh.
Trương Duệ Bá chỉ sợ vẫn còn đề phòng bọn họ, hắn còn giấu ba dị năng giả nữa, đại khái là dùng để làm con bài chưa lật.
Quân nhân có thể chất tốt, dễ dàng kích phát dị năng, đoàn người Trương Duệ Bá hiện tại có tổng cộng mười tám người, có tám dị năng giả, tỉ lệ này coi như thấp, phỏng chừng là lúc trước chết mất vài người.
Chung quy, thời điểm vừa mới thức tỉnh dị năng sẽ không có bao nhiêu lợi hại, công kích được vài lần là tinh thần lực hết sạch, nếu như bị tang thi bao vây chỉ có một chữ chết.
Đối với giấu diếm của Trương Duệ Bá, Mộ Lê Thần cũng không để ý, nếu ông ta mà lật hết bài lên thì chính là ngu xuẩn.
Dù sao đối với hắn, tám dị năng giả này cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.
Trương Duệ Bá mang theo người của mình cùng Mộ Lê Thần rời khỏi tầng này, An Dương nhìn Trương Duệ Bá cùng thủ hạ của hắn bộ dáng cứ như sắp sửa lâm đại địch, trong lòng suy đoán không khỏi cất tiếng hỏi: “Trương đội trưởng, ông đây là…”
Trương Duệ Bá cũng không biết xấu hổ nói hắn sợ tang thi, hắn nghĩ muốn mượn sức hai người làm bia đỡ đạn, cho nên hắn làm một loại biểu tình chính trực mà cười cười: “Này không phải là để phòng ngừa vạn nhất sao?”
Mộ Lê Thần biết bọn họ là đề phòng nữ hài tang thi, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Nữ hài tang thi kia đem những người này vây ở lầu hai làm lương thực dự trữ, chỉ cần đám người Trương Duệ Bá có ý đồ chạy trốn, cô sẽ lập tức bắt một người ăn luôn, làm cảnh cáo.
Cho nên lúc xuống cầu thang, đám người Trương Duệ Bá mới làm một bộ dạng như lâm đại địch.
Trương Duệ Bá cứ suy nghĩ làm thế nào vào thời điểm bị công kích khiến cho hai dị năng giả mới nhập bọn đem đi làm bia đỡ đạn. Ai ngờ, bọn họ một đường thuận lợi đi xuống lầu, ra khỏi siêu thị, không bị tấn công một lần nào.
Chẳng lẽ nữ hài tang thi kia đã rời khỏi siêu thị?
Trương Duệ Bá nhìn về phía phó quan của mình.
Phó quan hiểu ý tứ của Trương Duệ Bá, đem ánh mắt ném về phía hai người Mộ Lê Thần cùng An Dương.
Trương Duệ Bá biết, ý phó quan là chuyện này có liên quan đến hai người kia.
Cho dù không biết tình hình cụ thể, thế nhưng Trương Duệ Bá lại càng thêm coi trọng Mộ Lê Thần và An Dương.
Mộ Lê Thần phát hiện, Trương Duệ Bá này tựa hồ rất có quyền lực trong quan quân, vẻ mặt đối với bọn họ càng thêm ôn hòa.
Lý Văn Ngang không được chú ý, trong lòng oán hận nhìn Mộ Lê Thần, trong mắt đều là lửa giận.
Tam hệ dị năng giả có gì đặc biệt hơn người? Nói là tam hệ, cũng chỉ thấy có mỗi Phong hệ dị năng, nói không chừng là vì muốn được chú Trương coi trọng nên mới đặt điều!
Kỳ thật, trong lòng Văn Ngang rất rõ, Mộ Lê Thần sẽ không dễ dàng nhận đó là nói dối, hơn nữa, cứ cho là hắn nói dối đặt điều, Phong hệ dị năng của hắn lợi hại như vậy cũng đủ để áp mình muốn chết rồi.
Nhưng trong lòng Văn Ngang vẫn không cam tâm, muốn hắn thừa nhận bản thân không bằng người đó, tuyệt đối không có khả năng!
Hắn dù có lợi hại như thế nào? Nếu thành người chết, lợi hại cũng vô dụng!
Lý Văn Ngang nhìn bóng dáng Mộ Lê Thần, đem oán giận âm thầm chôn dưới đáy lòng.
Mộ Lê Thần tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt thối độc của hắn, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó không chút để tâm mà quay đi.
Bị Mộ Lê Thần đem ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn người chết đặt lên người, sau lưng Văn Ngang không nhịn được dâng lên một cỗ khí lạnh, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà bốc lên, khiến hắn xem nhẹ sợ hãi trong lòng.
Cái loại ánh mắt này….. Cái loại ánh mắt tựa như đang nhìn xem con kiến này……..
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà một tên tầm thường lại có thể nhìn hắn như vậy?
Đáng chết! Thật sự là đáng chết…
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Khi Mộ Lê Thần dẫn Trương Duệ Bá đến, nhìn đám người Mộ Dung và An Như, hắn nhịn không được nhíu mày.
Bởi vì hắn thấy nguyên bản bọn người mới lúc trước còn an phận ngồi trên xe cư nhiên đều đi xuống, chỉ còn mỗi mẹ con Mộ Thanh Loan là thành thành thật thật nghe theo lời hắn ngồi ở trong xe.
Vốn trong xe hắn có lưu lại khí tức, tang thi bình thường tuyệt đối không dám tới gần. Thế nhưng, nếu người đều xuống hết, khó tránh khỏi tang thi bị người sống dẫn tới.
Bất quá, điều khiến Mộ Lê Thần kỳ quái là, xung quanh cư nhiên lại có mấy thi thể của tang thi.
Hiển nhiên là bị khí tức của người sống dẫn đến rồi bị dị năng giả giết chết. Nhưng đám người Mộ gia căn bản là không có người thức tỉnh dị năng.
Lúc này, đám người Mộ gia cũng nhìn thấy nhóm người bọn họ, lần lượt đi tới, ánh mắt sáng ngời, Mộ Lê Thần nhận thấy bọn họ nhiều ra thêm hai người, lại còn là người quen.
Là Tống Nghị cùng Tống Vũ.
Mộ Lê Thần đi đến bên cạnh xe, đem ba lô đựng thực phẩm của mình đặt ở ghế điều khiển phía trước, lúc này hắn mới phát hiện, túi lớn đựng thực phẩm lúc trước đặt ở đây cư nhiên không thấy.
Mộ Lê Thần lạnh lùng nhìn về phía bọn người Mộ Dung cùng An Như đang được Trương Duệ Bá hỏi han: “Túi thực phẩm tôi đặt ở đây đâu?”
Túi thực phẩm đó ước chừng cho đám người bọn họ ăn trong ba ngày, hắn và An Dương chỉ rời đi trong chốc lát, túi thực phẩm đó không có khả năng bị ăn sạch đến một ít cũng không còn.
Cho dù ăn xong đi, hắn cũng không thể nào không nhìn thấy rác vứt ra đi.
Nghe Mộ Lê Thần chất vấn, An Như không có chút kinh hoảng hay chột dạ nào, ngược lại còn có chút tự hào, ngẩng cằm nói: “Mấy thứ kia đều đặt bên trong không gian của A Dật.”
Mộ Lê Thần theo bản năng nghĩ, chẳng lẽ Mộ Lê Dật cũng có không gian linh bảo?
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ sát khí.
Nếu Mộ Lê Dật thực sự có không gian bảo bối, hắn không thể cứ mặc kệ được.
Lúc Mộ Lê Thần còn đang nghĩ làm thế nào giết người đoạt bảo khí, Mộ Lê Dật đắc ý nói: “Em vừa mới thức tỉnh dị năng, là không gian dị năng.”
Mộ Lê Thần nghe Mộ Lê Dật nói, trong lòng có chút thất vọng.
Bất quá, hắn lập tức khôi phục tinh thần, loại không gian giống ngọc trên sợi dây chuyền là bảo bối chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Không gian linh bảo cũng không phải bắp cải, sao nói có liền có thể có.
Mộ Lê Thần biết Mộ Lê Dật thức tỉnh dị năng không gian, không có khả năng tấn công, đem sát khí thu lại, hướng Mộ Lê Dật còn đang dương dương tự đắc nói: “Những thực phẩm đó là bị cậu thu vào trong không gian?”
Mộ Lê Dật hơi sửng sốt một chút, hạ thấp giọng xuống, nói: “Em cảm thấy đặt trên xe rất chiếm diện tích, cho nên mới bỏ vào trong không gian.”
Mộ Lê Thần hờ hững nói: “Nếu cậu đã thức tỉnh Không gian dị năng, chẳng lẽ cậu không biết muốn giữ vật bên trong không gian lúc nào cũng phải tiêu hao tinh thần lực sao? Bây giờ cậu dùng hết tinh thần lực, đến lúc cần cậu lấy cái gì để dùng?”
Hắn nhìn đến An Như cùng Mộ Lê Dật muốn phản bác, lại nói tiếp: “Huống chi, tinh thần lực tiêu hao quá độ sẽ gây tổn hại đến thân thể của dị năng giả.”
Nghe thấy việc để vật phẩm bên trong không gian của Mộ Lê Dật sẽ làm hại cơ thể hắn, An Như vội vàng nói: “A Dật, mau đem mấy thứ trong đó để lại trên xe đi!”
Mộ Lê Dật đối với lời nói của Mộ Lê Thần còn hoài nghi, nhưng hắn cũng xác định tinh thần lực của mình bị tiêu hao, chẳng qua mỗi phút tiêu hao không nhiều, nhưng dần dần thì sẽ rất đáng kể.
Vì vậy, Mộ Lê Dật đối với lời Mộ Lê Thần nói, Mộ Lê Dật cũng thà rằng tin còn hơn không tin.Vội vàng đi đến bên cửa xe đem thực phẩm bên trong lấy ra hết rồi bỏ vào.
Mộ Lê thần xem Mộ Lê Dật vừa nghe đã lập tức đem vật phẩm lấy ra, trong lòng mới yên tâm.