Sự Cố Lãng Mạn

Chương 60: Chương 60





Edit + Beta: Hừa.
Đến cuối tháng Tám, đoàn phim《Tỏa Thanh Thu》vẫn chưa có tin tức gì làm An Minh Tri hơi khó chịu, cậu đành chủ động gọi hỏi Ngụy Minh.
Ngụy Minh nói: “Bên anh cũng chưa biết nữa, nhưng mà có tin tức ngầm nói bản quyền của bộ này có vấn đề.”
“Vấn đề bản quyền?” An Minh Tri cau mày.
Những thứ liên quan đến bản quyền của phim và chương trình truyền hình rất khó giải quyết được trong thời gian ngắn, đôi khi còn phải mang ra tòa giải quyết và phải tạm dừng tiến độ quay trong hai, ba năm là chuyện bình thường.

Nếu thắng kiện may ra mới quay tiếp được, còn nếu thua thì giải tán, cả đoàn phim đều phải chịu tiếng xấu.
“Mọi chuyện bây giờ vẫn chưa rõ ràng, anh có gọi hỏi đoàn phim bên đó rồi, nhưng họ giấu kỹ lắm.” Ngụy Minh nói, “Cơ mà đạo diễn rất hài lòng về cậu đấy, chỉ cần có thể quay tiếp thì chắc chắn vai diễn chính sẽ thuộc về cậu.”
An Minh Tri khiêm tốn nói: “Cảm ơn anh Ngụy.”
Ngụy Minh vẫn còn hơi lo lắng tình trạng sức khỏe của An Minh Tri: “Minh Tri, sức khỏe của cậu không có vấn đề gì thật à? Nhưng nếu thật sự có chuyện thì tạm gác quay phim qua một bên đi.

Hơn nữa anh nghe nói quay bộ phim này phải mất tới năm tháng, anh sợ cậu chịu không nổi.”
“Lâu đến vậy ạ?” Trước đó An Minh Tri chưa hỏi, bây giờ mới biết thời gian quay phim dự kiến lại dài đến thế.
Năm tháng, nhóc con trong bụng cậu hiện giờ đã được hai tháng rồi, đến những tháng cuối của thai kỳ chắc chắn sẽ không che giấu được.

Mà cho dù có che giấu được bụng thì progesterone khi mang thai cũng sẽ khiến tay chân và khuôn mặt cậu bị sưng phù, yêu cầu đối với diễn viên khi xuất hiện trước ống kính rất hà khắc, chỉ cần hơi mập một, hai cân là đã bị phát hiện rồi.
Mặc dù cậu ngôi sao nam, nhưng khán giả chưa bao giờ vì giới tính mà khoan dung với ai cả.
Ngụy Minh nói: “Cũng vì đảm bảo chất lượng thôi.


Nghe nói đoàn kịch rất chú trọng vào bộ phim này, từ đạo cụ đến quần áo đều làm cực kỳ tỉ mỉ, có nhiều chi tiết đạo diễn muốn thể hiện trên màn ảnh nên ông ấy đã nghiên cứu từng tiểu tiết một, thành ra thời gian quay chụp sẽ dài hơn bình thường là điều tất nhiên.

Hơn nữa đừng quên là cậu có thể sẽ là nhân vật chính đó Minh Tri à.”
Chuyện này còn không rõ sao, lúc trước Ngụy Minh cũng nói qua chuyện này rồi.

Những năm gần đây An Minh Tri xuất hiện với vai diễn nam chính quá ít, cùng lắm chỉ là nam phụ, số lượng phân đoạn được diễn cũng không nhiều, cho nên thời gian quay phim dài nhất chỉ mất tầm hai tháng là xong.

So với những bộ phim trước thì thật sự bộ này sẽ dài hơn.
Những vai diễn khác An Minh Tri đều bỏ qua, chỉ có mỗi bộ phim này là cậu không nỡ, như vậy cũng đủ để thấy cậu thích kịch bản của nó đến nhường nào.

Nhưng chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu, có lẽ lần này cậu thực sự không có duyên với bộ phim này.
“Anh Ngụy, nếu diễn lâu như vậy.

em sợ là mình không thể diễn được.”
Ngụy Minh nghe xong tức khắc trở nên nghiêm túc: “Tại sao?”
“Khoảng thời gian này không thuận tiện lắm.” An Minh Tri nói.
Nếu không phải vì chuyện này thì có lẽ bây giờ đã chọn xong nhân vật và bắt đầu quay phim rồi.

Chỉ tiếc là bây giờ An Minh Tri không có may mắn đó, nếu như bây giờ bắt đầu khởi quay thật thì cậu cũng không biết phải giải thích như thế nào đạo diễn, càng không biết phải giải thích như thế nào với những khán giả đang mong chờ bộ phim này.
Bây giờ cậu chỉ còn nhiều nhất là hai tháng để ngoại hình của mình không có quá nhiều thay đổi, tuy rằng cậu vẫn chưa có được sự đồng ý của Trịnh Dụ Chương, nhưng lời Ngụy Minh nói đã cho cậu một phiếu bác bỏ.

Ngụy Minh luôn tôn trọng việc riêng tư của cậu, những chuyện liên quan đến sức khỏe cậu anh cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ có thể suy đoán là cậu bị bệnh gì đó và có lẽ khoảng thời gian sắp tới sẽ phẫu thuật.

Chỉ có như vậy mới giải thích hợp lí mọi chuyện được.
“Minh Tri à, bây giờ đang là lúc cậu nổi tiếng, anh hy vọng cậu có thể nhận nhiều bộ phim hơn, tham gia nhiều hoạt động hơn.” Anh nói, “Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe, bỏ qua kịch bản này thì vẫn còn những kịch bản khác, đừng vì nó mà đánh cược mạng sống của mình, thật sự không đáng đâu.”
An Minh Tri nhớ anh của lúc trước sẽ không nói như vậy, cậu nói đùa: “Hồi trước anh Ngụy cũng nói một khi cơ hội đã trôi qua thì sẽ không còn nữa.”
“Bây giờ với lúc đó đâu có giống nhau.”
Trong lòng An Minh Tri hiểu rõ, cho dù chuyện gì thì anh cũng chỉ muốn tốt cho mình: “Vâng, em biết mà.”
“Vậy thì tốt.” Ngụy Minh suy nghĩ một chút rồi nói, “Chuyện bên đoàn phim《Tỏa Thanh Thu》không cần phải vội, có khi sẽ bị vướng tay vướng chân hơi lâu đấy, không chừng đến lúc cậu trở về còn chưa có diễn được đâu.

Nếu đến lúc đó vẫn không diễn được thì anh sẽ nói chuyện với đạo diễn giúp cậu.”
Cứ coi như bộ phim sẽ kéo dài một năm thì bọn họ vẫn có thể chờ được.

Hiện giờ An Minh Tri còn hai bộ phim truyền hình chưa được công chiếu, tuy rằng không phải là nhân vật chính nhưng chất lượng bộ phim không đến nỗi tệ.

Hơn nữa độ nổi tiếng của《Tổ chim》vẫn còn đó, dựa theo kinh nghiệm trước đó, cậu nghĩ có lẽ sẽ kéo dài thêm được khoảng ba, bốn tháng, đúng lúc có phim truyền hình chiếu vào kỳ nghỉ đông.
“Cơ thể là quan trọng nhất, bên này anh sẽ giúp cậu theo dõi tin tức, có chuyện gì thì anh gọi điện thoại cho cậu.”
An Minh Tri gật đầu: “Vâng.”
Trước khi cúp điện thoại Ngụy Minh còn nói với cậu: “Nhớ giữ sức khỏe nhé, anh chờ cậu trở về.”
“Vâng, em biết rồi.”

Cậu vừa cúp điện thoại thì đúng lúc Trịnh Dụ Chương lại đây, hắn khép cửa sổ lại: “Cẩn thận, gió thổi vào người sẽ bị cảm.”
Thời tiết đầu tháng Chín ở thành phố H vẫn còn nóng lắm, mà cậu cũng không có yếu đuối như vậy, hóng gió một chút là bị cảm.

Không biết dạo gần đây Trịnh Dụ Chương bị cái gì mà lại rảnh rỗi đến mức đi lo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, còn toàn là chuyện trước đây An Minh Tri nhắc nhở hắn nữa chứ.
“Em mới gọi điện thoại với anh Ngụy xong.” Cậu nói.
Trịnh Dụ Chương nghe vậy nhìn sang, “Ngụy Minh? Không phải em đã bảo cậu ta dời hết lịch trình về sau rồi ư?”
“Đúng là như vậy, nhưng mà vẫn có một bộ phim em muốn diễn nên để anh Ngụy giữ lại cho em.” An Minh Tri chột dạ không dám nhìn thẳng mặt hắn.
Quả nhiên Trịnh Dụ Chương lập tức thay đổi thái độ, hắn nhìn chằm chằm vào bụng cậu, sốt sắng hỏi: “Em muốn diễn?”
An Minh Tri cảm thấy rất may mắn khi hắn không nói huỵch toẹt ý đồ của mình ra, cậu chọt chọt vào nếp nhăn trên trán khi hắn cau mày: “Tạm thời bây giờ không diễn, đoàn phim bên kia xảy ra vấn đề rồi, hơn nữa cơ thể của em cũng không cho phép mà.”
Nghe vậy Trịnh Dụ Chương mới thoáng thả lỏng ra, lại nghe thấy An Minh Tri nói một cách tiếc nuối: “Nhưng mà em thực sự rất muốn diễn.”
“Mang theo cả nó?” Trịnh Dụ Chương nhìn về nhìn bụng cậu.
An Minh Tri nói ừm.
Thật ra, trước đó nhờ Ngụy Minh giúp cậu dời những vai diễn kia xuống là có kế hoạch hết, cậu muốn có khoảng thời gian để chuẩn bị tâm lý, nghĩ xem có thật sự muốn giữ đứa bé trong bụng này hay không.
Sự nghiệp mà cậu theo đuổi bao nhiêu năm nay lại không khác gì dã tràng xe cát, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Còn đứa nhỏ này trong bụng của cậu thì sao, nó nhỏ như vậy, cùng cậu trải qua bao nhiêu gian khổ mà vẫn kiên cường sống sót, thế mà lúc an toàn nhất lại bị người ta lấy ra, An Minh Tri làm sao có thể yên tâm được.
Cậu còn gọi điện thoại nhờ bác sĩ tư vấn, và câu trả lời là không hẳn là không hồi phục được, nhưng sẽ rất khó.
Cuối cùng thì nhóc con này thắng, dù chỉ mới nằm trong bụng An Minh Tri thôi nhưng đã đánh bại cả thiên hạ rồi.
An Minh Tri không nói chuyện này với Trịnh Dụ Chương, cậu biết chắc chắn Trịnh Dụ Chương sẽ không cho phép.

Nhưng bây giờ cậu đã quyết định giữ đứa bé này, cho nên cũng không muốn che giấu hắn nữa.
Bây giờ nói ra làm gánh nặng trong lòng cậu biến mất: “Nếu như em nói là em từng không muốn giữ nó, thì…” 
Phản ứng của Trịnh Dụ Chương không mãnh liệt như trong tưởng tượng của An Minh Tri, hắn chỉ hỏi: “Vì đóng phim sao?”

An Minh Tri: “Bất kể mọi thứ.”
Không ngờ Trịnh Dụ Chương lặng đi một lúc rồi nói: “Anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Đây là câu trả lời nằm ngoài dự tính của An Minh Tri, từ sau khi Trịnh Dụ Chương biết mình sắp làm cha một lần nữa thì hắn trưởng thành hơn rất nhiều.

Hắn vẫn nóng nảy như cũ, dục vọng chiếm hữu vẫn cao ngất trời, vẫn có những lúc ngang như cua, nhưng hắn cũng dần học hỏi được rất nhiều từ những điều đó, ví như tôn trọng, thấu hiểu cậu.
Đặc biệt là sau chuyện suýt mất đi An Minh Tri này, khiến hắn phải nhìn lại mình một lần.
An Minh Tri nở nụ cười, hôn lên khóe môi hắn: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Dụ Chương thuận thế ôm lấy eo cậu, bụng An Minh Tri đã hơi nhô lên một chút nên Trịnh Dụ Chương ôm cậu rất cẩn thận: “Hôn xong rồi muốn chạy?”
Ánh mắt hắn giờ đây như con thú hoang, vừa hung tợn vừa dịu dàng, An Minh Tri không chịu được lửa nhiệt trong mắt hắn muốn chạy trốn, lại bị người kia ôm chặt giữ lại.
“Không được…”
Trịnh Dụ Chương thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất thản nhiên: “Không được cái gì?”
An Minh Tri sợ hắn giật súng cướp cò, đẩy hắn ra: “Bác sĩ nòi lúc này không được làm.”
“Anh có muốn làm đâu?” Khóe miệng Trịnh Dụ Chương nhếch cao, mà tay lại bắt đầu sờ mó tới xương cụt của cậu, “Em muốn?”
“Bùm” một cái cả mặt An Minh Tri đỏ bừng bừng.
Quả thật là đã lâu rồi bọn họ không làm, cậu nghĩ, cũng tại Trịnh Dụ Chương không đứng đắn châm lửa khắp người cậu.

Hơn nữa không biết có phải do đang mang thai hay không, mà dạo gần đây cậu có ham muốn nhiều hơn lúc trước.
Nhưng mà bác sĩ nói, ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, tốt nhất không nên làm chuyện giường chiếu.
“…Không ạ.” Cậu đáp.
Trịnh Dụ Chương nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, bản thân hắn cũng nhịn không thua kém gì, thậm chí còn không dám hôn sâu.
Nhẫn nhịn đến mức làm giọng hắn khàn khàn: “Ngoan, nhịn thêm mấy ngày nữa rồi anh cho em ‘ăn’ no.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.