Kỳ nghỉ lần này quá dài, Dung Lục chết sống cũng không chịu cho anh động tay vào công việc, kỳ thật bác sĩ cũng đã dặn dò vô cùng cẩn thận về chuyện này.
Làm bệnh nhân thì cái gì cũng phải nghe bác sĩ, năng lực phản kháng và sự uy nghiêm của anh mất giá rồi.
Sáng nay, anh vừa nổi cáu phát hoả với bác sĩ, thế mà ông này cũng chẳng mảy may sợ hãi, ôi trời ơi, có Dung Lục làm chỗ dựa là như thế đấy.
Mà Dung Lục rất chính nghĩa nói: “Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Công việc cũng không nên nóng lòng nhất thời. Vết thương của anh vừa khỏi, nếu không cố gắng nghỉ ngơi, để lại du chứng thì phải làm sao? Anh muốn còn trẻ mà đã phải chịu hậu quả rồi hả, hả, hả?”
Có phải chịu hậu quả hay không, Tiếu Đằng không biết, nhưng anh cảm thấy giờ mình lười nhác đến mức sắp thành đồ phế thải rồi, còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ biến thành ông già ngu ngốc mất.
Giữa lúc đang buồn bực ngán ngẩm và buồn ngủ, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, một đôi tay che mắt anh.
“…”
“Đoán xem em là ai.”
Tiếu Đằng lạnh lùng nói: “Thần kinh à?!”
Dám làm như thế với anh, trên thế giới có thể tìm ra người thứ hai sao?
Tiếu Đằng cảm thấy đầu mình sắp mọc cây luôn rồi: “Không, về thôi.”
Dung Lục đẩy xe lăn, từ từ đi về phía trước. Tiếu Đằng cảm thấy thực ra mình có thể tự đi được, nhưng Dung Lục mọi cách khuyên can. Xem ra cậu ta rất thích đẩy anh đi trên đường như thế này, làm cho anh có cảm giác như mình là kẻ sắp gần đất xa trời.
Dung Lục nói: “Em thường nghĩ, sau này già rồi, anh đi không nổi, em có thể đẩy xe lăn cho anh như thế này…”
“…”
Nói về chuyện anh già rồi không đi được phải ngồi xe lăn, có thể đừng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế được không?
Tiếu Đằng nói: “Làm sao cậu biết chắc chắn là tôi sẽ ngồi xe lăn trước cậu?!”
Dung Lục rất vui: “Vậy anh đẩy xe lăn cho em cũng được hé hé!”
“…” Cái này không phải trọng tâm.
Dung Lục còn đắm chìm trong mơ ước tương lai: “Nếu em ngồi xe lăn trước, vậy anh có thể đẩy xe lăn cho em, cùng đi ngắm hoàng hôn bla bla…”
Tiếu Đằng nói: “Sau đó lúc xuống dốc tôi sẽ thả tay ra.”
“Ha ha ha ha…”
Trở lại phòng bệnh, Tiếu Đằng dựa vào giường bệnh, bắt đầu xem tạp chí, Dung Lục ở bên cạnh vô cùng hiền lành gọt vỏ táo bóc vỏ nho.
Một quả nho long lanh óng ánh đưa đến trước miệng anh: “A a ~”
Tiếu Đằng nổi giận: “Tôi có tay!”
Anh không liệt nửa người, Ok?!
Dung Lục vội vã rút tay về trong tư thế đầu uy mãnh hỗ, cười nói: “Ôi, bình thường không có cơ hội, để em đút một tí cũng có sao đâu mà.”
“Không.” Cho dù anh thật sự có gãy tay thì cũng không cần ai đút hết.
Dung Lục thở dài: “Đã bị như thế rồi, vẫn chẳng biết ỷ lại tí nào…”
Tiếu Đằng nói: “Cậu thích tôi ỷ lại à?”
Dung Lục sững sờ: “Không phải đâu.”
Lại suy nghĩ một lát, cậu ta nói: “Em chỉ thích trở thành người có thể thay anh gánh vác một phương, vì anh mà che gió chắn bão hế hế.”
“…”
Dung Lục cười: “Không phải anh chỉ thích kẻ mạnh thôi à?”
Tiếu Đằng nói: “Đương nhiên. Thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng. Kẻ nhu nhược không có tư cách nói chuyện với tôi.”
Dung Lục đột nhiên hỏi: “Vậy nếu như một người từng rất mạnh, nhưng vì một vài lý do mà trở thành kẻ yếu thì sao?”
Tiếu Đằng lơ đễnh lật tạp chí: “Vậy thì chịu bị đào thải đi.”
Dung Lục cười, cúi đầu bóc một quả nho không ai ăn.
Sống trong bệnh viện mấy bữa, Tiếu Đằng cũng không biết hình dung như thế nào, anh vừa cảm thấy cuộc sống này quá đáng sợ, sa đọa, ăn mòn tinh thần, vừa cảm thấy mình thiếu một chút gì đó.
Tính trơ thật sự rất khủng bố!
Cuộc sống an nhàn rảnh háng đã ăn mòn phẩm cách rồi!
Bởi vì không chỉ có bác sĩ điều trị kia dựa hơi Dung Lục, ngay cả mấy y tá quèn cũng chẳng thèm sợ anh, còn thường xuyên tụ tập xoi mói bình phẩm anh, hai má đỏ hồng xì xào bàn tán.
Anh chẳng dám nghĩ đến hậu quả nếu cứ tiếp tục như vậy, cho nên khi đến ngày được xuất viện, Tiếu Đằng vội vội vàng vàng bay ngay về nhà, cứ như ở đây có thổ phỉ gặp đàn ông thì hiếp gặp đàn bà thì giết.
Rời khỏi thành phố T đã được một tháng, cuối cùng Tiếu Đằng cũng được về nhà.
Sau đó, lần đầu tiên trong đời, vào lúc mở cửa nhà, anh được hoan nghênh ầm ầm.
Bốn đứa con gái đều có mặt, ngay cả Tiếu Phác cũng không ra ngoài lêu lổng. Không chỉ như vậy, bọn chúng còn liên thủ với quản gia và người hầu, bố trí trang hoàng lại căn nhà, làm ra một cái chữ Welcome Home to chà bá trên cầu thang. Lúc vào cửa có tiếng pháo giấy nổ đùng đoàng, Tiếu Đằng sợ hết hồn.
Tiếu Đằng bối rối như vậy vài giây, rồi lập tức trấn định, anh không xác định được cái sự nhiệt tình này là dành chi Dung Lục hay là dành cho mình, tốt nhất là không nên tự nghĩ nhiều.
Người một nhà ầm ầm ĩ ĩ ăn cơm tối, còn mở rượu trên bàn. Dưới sự cường điệu rằng trẻ vị thành niên không được uống chất chứa cồn của Tiêu Đằng thì bầu không khí có vẻ ngưng trệ, nhưng xét về tổng thể thì vẫn vui.
Eo lưng của anh mơ hồ đau nhức, nhưng không ảnh hưởng đến tư thế ngồi thẳng tắp của anh.
Ăn cơm xong, Tiếu Đằng đi vào phòng sách đã lâu không ghé của mình. Anh có thể tìm được cảm giác an toàn chân thực ở đây, công việc khiến anh thấy mình được trở lại nhân gian.
Đang đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Tiếu Đằng quay đầu, trông thấy đứa con trai đang đứng ở đó.
Tiếu Ẩn nói: “Ba ơi.”
“Chuyện gì thế con?”
“Có phải ở bên ngoài ba gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?”
“…” Tiếu Đằng để sách xuống, “Dung Lục nói cho con biết à?!”
“Không, con đoán thế.”
Tiếu Đằng lại cầm sách lên: “Không có chuyện gì to tát cả. Đừng nói với mấy đứa kia.”
Thiếu niên nói: “Quá nguy hiểm, ba đừng đi gây thù khắp nơi như thế. Đừng sống ác nữa, ba cứ ép người khác đến bước đường cùng, sớm muộn gì họ cũng sẽ cắn ngược lại thôi.”
Tiếu Đằng trầm mặt, mỗi khi nói chuyện với thằng con này, anh đều có cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, cộng thêm lời không hợp ý: “Có cái gì mà lạ, kẻ mạnh đương nhiên có kẻ thù! Con nghĩ cái gì cũng phải trèo lên sao? Đây là đánh đổi!”
“Con không cần Tiếu gia mạnh thế nào, cao thế nào.”
Tiếu Đằng cười gằn.
Thiếu niên nói: “Con chỉ cần ba bình an.”
“…”
Tiếu Đằng im lặng hồi lâu, cuối cùng mắng: “Không có tiền đồ.”
Thiếu niên đã quen với việc bị trách cứ, chỉ cười: “Mấy đứa kia cũng nghĩ như vậy. Ngủ ngon, ba đi nghỉ sớm đi.”
“…”
Ngày đầu tiên về nhà, Tiếu Đằng mất ngủ.
Nằm trên giường, anh nghĩ rất nhiều thứ.
Có lẽ là do trước kia anh không để ý lắm, hoặc có lẽ là do anh tự cho rằng như thế.
Có một số việc, một số người, anh không hiểu rõ, cũng không nắm chắc được.
“Anh ơi, ngơ ngác gì ấy?!”
Tiếu Đằng phục hồi tinh thần: “…”
Dung Lục cứ như phát hiện ra châu lục mới: “Ối giời ơi! Anh cũng biết ngơ ngác!”
“…”
Tiếu Đằng trầm mặt, ngồi nghiêm chỉnh. Nhất định là do đoạn thời gian trước bị nuôi như con heo nên giờ để lại di chứng.
“Lúc anh ngơ ngác trông đáng yêu lắm á.”
Tiếu Đằng nói: “Câm miệng.”
Qua một lúc, Tiếu Đằng đột nhiên hỏi: “Tôi ác lắm à?”
Dung Lục nhìn anh, sau đó cười: “Đúng thế.”
“…”
Tiếu Đằng lại nói: “Chẳng lẽ không được sống tàn nhẫn? Cậu nhìn những người kia đi, sau lưng mắng tôi hận tôi chửi tôi, thế mà trước mặt vẫn phải lạy bò cầu xin tôi hợp tác làm ăn? Nếu tôi không tàn nhẫn thì người phải lạy bò cầu xin ấy chính là tôi! Cho dù cậu không tàn nhẫn với họ thì họ cũng sẽ tàn nhẫn với cậu, cái thế giới này vốn là ỷ mạnh hiếp yếu! Có cái gì mà không cạnh tranh đến mức cậu có tôi không, một mất một còn? Không đạp chúng dưới chân thì làm sao chúng thần phục cậu, cảm hóa sao?!”
Dung Lục cười: “Thôi đừng kích động mà. Đạo lý này không sai. Chỉ có điều cứng quá cũng hỏng. Có lúc nên mềm mỏng một chút, lùi một tiến hai.”
“Thế thì có ích gì?” Tiếu Đằng lạnh lùng, “Chẳng lẽ là để người ta yêu mến sao?”
“Không không không, em không có ý nói anh phải thay đổi để được người ta thích, ” Dung Lục cười, “Chỉ có điều, xưa nay chẳng có gì là chuyện của một người một ngựa, phải có sự đoàn kết của nhiều người mới có thể làm tốt. Anh cần nhiều bạn, không chỉ là lợi ích…”
Tiếu Đằng cắt ngang lời cậu ta: “Quan hệ lợi ích mới là vững chắc nhất!”
“Lợi ích đương nhiên rất quan trọng, chỉ là, nói thế nào nhỉ, khi anh phát lương, người công nhân mới làm việc cho anh. Mà nếu như muốn thành công hơn nữa thì phải có nhiều lý do để bọn họ chịu bán mạng vì anh hơn, chỉ dựa vào tiền lương là không đủ.”
Tiếu Đằng buồn bực: “Không nói chuyện này nữa.”
Dung Lục lại cười: “Ôi nhưng mà kệ, thế nào cũng được, có em tin anh là được rồi.”
“…”
Dung Lục lấy cốc trước mặt anh: “Nước lạnh rồi, em đi pha nước cho anh nhé. Anh uống gì?”
Gần đây Tiếu Đằng có hơi táo bạo, bởi vì anh cũng tự biết giờ mình gặp phải tình cảnh gì. Sách lược của anh như xe tăng nghiền ép, sau khi đẩy mạnh đến mức nhất định, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả không dễ gì mà có.
Đương nhiên anh chưa bao giờ cho rằng mình sai, nhưng anh không tự chủ được, bắt đầu dao động.
Anh muốn tìm Dung Lục thương lượng, cho dù chẳng có ý định tiếp thu những gì cậu ta nói.
Anh cần Dung Lục.
Thế nào cũng phải có một người chịu đựng lửa đạn của anh chứ.
Nghĩ đến mới thấy thật thần kỳ.
Không lâu trước đây, anh nhìn thấy Dung Lục thì cứ như nhìn thấy cái bã kẹo cao su dính ở đế giày, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, tự hỏi mình đã gây ra nghiệp chướng gì mà giờ lại bị thằng ôn này nhì nhằng bám theo.
Mà bây giờ, anh bắt đầu thấy vui mừng khi được gặp Dung Lục.
Anh nghĩ, có lẽ bởi vì, anh chưa bao giờ gặp người nào thích hợp giữ lại bên cạnh như Dung Lục.
Hương trà thơm ngát, Tiếu Đằng nhìn bóng lưng thanh niên, đột nhiên nói: “Kỳ thực tôi rất coi trọng cậu.”
Dung Lục đang châm trà, nghe vậy thì xoay đầu lại nhìn anh: “Ồ? Bởi vì trông em đẹp trai hả?”
“…” Tiếu Đằng nhất thời im lặng, hồi lâu sau mới nói, “Bởi vì cậu rất có bản lĩnh.”
Thanh niên im lặbg một chút, mắt cười cong cong: “Em biết.”
“Ừm.”
“Nếu như em không có bản lĩnh thì anh sẽ không để ý đến em nữa.”
Tiếu Đằng liếc mắt nhìn cậu. Thanh niên cười, vẻ mặt đó vừa như đùa cợt vừa như nghiêm túc, có điểm lơ đãng nhưng lại tựa có ý riêng.
Tiếu Đằng nói: “Cậu cả nghĩ quá rồi.”
“Nhắc mới nhớ, ” một lá thư thả xuống trước mặt anh, “Em chuẩn bị cái này cho anh.”
Tiếu Đằng liếc mắt nhìn, bả vai chấn động.
Xác thực có rất nhiều thứ anh không thể tự đi vào, Dung Lục không những có cách, còn biết anh cần gì.
Dung Lục cười: “Hê, em tốt như vậy, có phải là anh không nỡ bỏ em đúng không?”
“…”
Dung Lục đồng ý để anh sử dụng, cậu ta như kho tàng dùng mãi không hết.