Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 17: Sư Đệ Hay Sư Ca?



   Lẳng lặng nhìn bọn họ, Lục Trường Sinh liền buông muỗng xuống. Nghiêng mắt hỏi Quân Thường Tiếu :"Sư tôn, người không phải không ăn cay sao?"
   Mặc dù biết Lục Trường Sinh bị thương, không thể ăn quá nhiều đồ cay. Nhưng Tần Lãnh vẫn là cho chút ớt vào, bởi vì đồ ăn không có ớt, y liền sẽ ăn không ngon miệng.
   Đang nếm canh gà, nghe Lục Trường Sinh hỏi, Quân Thường Tiếu biểu hiện vẫn rất thong dong, đạm nhiên cảm khái.
   "Lúc trước không thích, nhưng bây giờ thì thích rồi."
   Nhìn Lục Trường Sinh, lại nhìn Quân Thường Tiếu. Hàn Thiên liền cúi đầu, lại múc một bát canh đưa cho Lục Trường Sinh.
   "Có ớt, không ăn." Lục Trường Sinh lắc đầu né tránh, cũng không nhận lấy bát canh này, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
   Thấy thế, Hàn Thiên không khỏi lấy làm kỳ lạ, nhìn bát canh trong tay mình, nghi hoặc hỏi :"Ta nghe nói ngươi rất thích ăn ớt mà."
   "Lúc trước thích, bây giờ không thích nữa." Học theo điệu bộ thong dong của Quân Thường Tiếu, Lục Trường Sinh thản nhiên đáp.
   ".................."
   Nụ cười trên mặt Quân Thường Tiếu lập tức cứng đờ. Muỗng canh cũng buông xuống, đặt trở lại trong bát.
   Lúc này, Hàn Thiên cũng có chút khó chịu, đè nén tính tình tới dỗ y :"Sư Tỷ, đừng nháo nữa, mau ăn đi."
   "Ta không thích ăn đồ thừa của người khác." Đem bát canh đẩy ra xa, Lục Trường Sinh một mặt ghét bỏ nói. Đồng thời, lại 'trừng mắt' với Hàn Thiên :"Đây là canh của Sư Ca nấu cho ta. Ngươi cho hắn ăn, có hỏi qua ý của ta sao?"
   "Lục Trường Sinh, sao ngươi có thể gây sự vô lý như vậy. Ngài ấy là sư tôn của ngươi, chỉ ăn một bát canh mà thôi, ngươi có cần tính toán chi li như vậy hay không?"
   "Ta vô lý? Ngươi tự tiện dùng đồ của ta còn trách ta vô lý? Hàn Thiên, sao ngươi không lên trời luôn đi?" Mặc dù đầu óc mê mang, nhưng tính khí nóng nảy của Lục Trường Sinh vẫn là bị câu ra.
   "Nếu cô nương đã được hứa gả cho ngươi, nửa đường lại đi lấy phụ thân của ngươi, ngươi sẽ không tức giận sao?"
   "Ngươi..." Hàn Thiên á khẩu, nhất thời không tìm được cách nào phản bác, cho nên chỉ có thể giận mắng :"Đây là hai chuyện khác nhau, làm sao có thể..."
   "Được rồi, Sư Đệ." Quân Thường Tiếu ngăn Hàn Thiên lại, hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ đừng chấp nhất với Lục Trường Sinh.
   Nghẹn một ngụm khí, nhưng đối diện với Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên cũng sẽ không ngỗ nghịch. Cúi đầu thu dọn nồi cùng bát canh. Sau khi dọn xong, hắn liền  hừ lạnh vứt lại một câu, xoay người rời đi :"Nếu ta còn bước vào gian phòng này của ngươi, ta liền là con chó nhỏ."
   Hàn Thiên hùng hổ đi rồi, nhìn thấy Lục Trường Sinh vẫn mơ màng ngồi trên giường. Quân Thường Tiếu liền nheo mắt lại, sau đó cũng cất bước ly khai.
   Rời đi rồi, Hàn Thiên mới từ từ lãnh tĩnh lại, cũng không còn cảm giác tức giận như vừa rồi nữa. Lúc nãy, hắn nhớ rõ bản thân là định đến xin lỗi Lục Trường Sinh. Nhưng không biết vì sao, một lúc sau lại mất đi bình tĩnh mà cùng y cãi nhau.
   Lúc này, Quân Thường Tiếu đã đi tới bên cạnh Hàn Thiên, đạo :"Ngươi đừng trách Sư Tỷ, mỗi lần bị sốt cao, tính cách của y đều sẽ như vậy, luôn luôn nói mê. Khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ được mình đã từng nói gì nữa."
   "Nhưng mà sư tôn...chẳng lẽ ngài không giận y sao?" Mặc dù biết lời nói, hành động khi nãy cũng không phải là bản ý của Lục Trường Sinh. Nhưng Hàn Thiên vẫn là thay Quân Thường Tiếu cảm thấy bất bình.
   "Không có. Quen thuộc rồi liền tốt rồi."
   Nếu lúc trước, Hàn Thiên còn cảm thấy Quân Thường Tiếu lãnh đạm, xa cách với người khác. Thì bây giờ, hắn đã bị lòng bao dung của y làm xúc động. Từ tận tâm can nói :"Sư tôn, người thật tốt."
   Đứng dưới tuyết rơi, Quân Thường Tiếu cười nhạt, gương mặt thanh lãnh thường ngày lại trở nên nhu tình hiếm thấy. Khiến đáy lòng Hàn Thiên rung động, giống như cả nhân sinh đều dừng lại tại thời khắc này.
-----------------------------
    "Cắt cổ gà, nấu nước sôi, vặt lông, mổ bụng..."
   "Vo một bát gạo, bỏ vào nồi, đổ năm bát nước, bỏ một chút muối, chút đường,..."
   Hàn Thiên đem quyển 'sách dạy nấu canh hầm' trong tay đặt xuống. Hít sâu một hơi, xoa nhẹ mi tâm đang đau nhức của mình. Đến hiện tại, hắn mới biết được, thì ra nấu ăn còn khó khăn hơn cả lần đầu tiên học ngự kiếm, lần đầu tiên dẫn khí nhập thể.
   Nhìn nồi canh gà đã đun sôi trên bếp, hắn liền dùng thìa nếm thử một chút. Sau đó, hai mắt lập tức đỏ lên, đem trọn ngụm canh phun ra ngoài, liên tục ho khan.
   Mụ mụ, đây là đồ cho người ăn sao?
   Vừa cay lại vừa mặn...
   Tưởng tượng đến mùi vị vừa mới nếm vào, Hàn Thiên liền rùng mình một cái, cả khoang miệng đều tê dại, mất cảm giác.
   Bởi vì Bắc Tuyệt quanh năm phủ tuyết, nên người ở nơi đây đều dưỡng thành khẩu vị ăn cay. Nhưng Hàn Thiên lại là người Đông Hoang, bình thường trong chén có một miếng ớt, hắn đều phải dùng đũa gắp ra.
   Nay nhìn nồi canh bột ớt nổi lềnh bềnh trước mặt mình, Hàn Thiên liền khổ không thể tả đem nó nhấc xuống. Bưng đến phía sau trù phòng.
   Nơi đây có nuôi một đầu linh khuyển, chuyên dùng thức ăn thừa để nuôi. Lúc này, nó đang tuyệt vọng nằm trên đất. Khi nhìn thấy Hàn Thiên lại bưng một nồi canh ra, nó liền khóc không ra nước mắt, sinh không còn gì luyến tiếc.
   Thương thiên a, có còn cẩu quyền hay không?
   Đại địa a, ở đây có người ngược cẩu.
   Không quan tâm đến ánh mắt khốn khổ của linh khuyển, Hàn Thiên liền đi tới, đem nồi canh đổ vào trong máng ăn của nó, thầm thì :"Nồi thứ năm rồi a. Hôm nay mày có thể ăn no nê một bữa rồi."
   Linh khuyển : Ngươi xác định đây là ăn no nê chứ không phải đổ tám đời mốc à? Bổn linh khuyển ăn đến sắp nôn ra luôn rồi. Van xin ngươi, không biết nấu ăn thì đừng nấu, lúc mặn, lúc ngọt, ăn vào sẽ chết cẩu, thật đấy.
   Ánh mắt ngấn nước cầu xin của linh khuyển, khi rơi vào trong mắt Hàn Thiên lại bị hắn lý giải theo cách khác :"Muốn ăn nữa sao? Đừng lo, tao vẫn còn tiếp tục nghiên cứu mà, lát nữa sẽ bưng ra cho mày ăn tiếp."
   ".................."
   Linh khuyển : Mẹ a, ngươi là ma quỷ sao? Thế giới này thật đáng sợ, ta không muốn ở cạnh tên này nữa.
   Vốn dĩ, linh khuyển là muốn sủa vang vài tiếng để bày tỏ sự kháng nghị của mình.
   Nhưng lúc này, Hàn Thiên đã đi đến gần đó, từ trong chuồng gà bắt một con gà mái ra. Không giống như lần trước luống cuống mà để gà bay tứ phương, lúc này, hắn đã thuần thục hơn rất nhiều.
   Thô bạo đem gà đè lên tấm thớt, dao phay nâng lên, chặt đứt đầu gà. Động tác dứt khoát lại gọn lẹ.
   "Quả nhiên, cắt cổ gì đó vẫn là quá phiền phức."
   Khi nãy, Hàn Thiên cũng đã thử học theo trong sách đi cắt tiết gà. Nhưng cắt hơn một khắc, con gà vẫn còn sinh long hoạt hổ, bay nhảy khắp nơi. Cho nên, hắn liền trực tiếp chặt đầu cho nhanh.
   Linh khuyển nhìn lấy một màn này, vô cùng thức thời ngậm miệng lại. Bắt đầu đau khổ ăn canh gà trong máng.
   Linh khuyển : ( TДT)
-----------------------------
   Đợi Hàn Thiên nấu xong một nồi canh gà có thể 'dành cho người ăn', thì trời đã sập tối. Hắn mang theo bát canh đi tới trước cửa phòng Lục Trường Sinh, xoắn xuýt một chút mới đưa tay đẩy cửa.
   Một khắc đặt chân vào phòng, hắn liền lập tức nhớ tới câu hờn dỗi lúc chiều của mình. Không khỏi xấu hổ nhắm mắt, miệng phun ra hai chữ 'gâu gâu' rất nhỏ.
   Mẹ nó, ta chính là con chó nhỏ đó có được không?
   Lúc này, Lục Trường Sinh vẫn còn chưa ngủ, trạng thái cũng không có minh mẩn hơn khi nãy là bao. Nghe thấy có người bước vào, y liền lơ ngơ ngẩng đầu :"Ngươi là ai?"
   Hàn Thiên mím môi, vốn định xưng tên của mình. Nhưng nhớ tới việc lúc chiều, hắn liền chuyển đổi ngôn từ.
   "Ta là Sư Ca."
   "Sư Ca?" Lục Trường Sinh hơi nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi.
   Trong lúc đó, Hàn Thiên đã đi tới, bày canh gà ra cho y ăn, đồng thời lại khẳng định :"Sư Ca mang canh gà tới cho ngươi ăn đây."
   Lúc này, ánh mắt của hắn cũng chú ý tới trong vách giường của Lục Trường Sinh giống như có đặt một khúc gỗ. Không khỏi nghi hoặc hỏi.
   "Ngươi đặt khúc gỗ ở đó làm gì?"
   "Để đánh Sư Đệ." Lục Trường Sinh không chút do dự đáp.
    Hàn Thiên :..................
   Đã không còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của hắn. Lục Trường Sinh lại uất ức tố cáo :"Hắn ức hiếp ta. Sư Ca giúp ta đánh đánh hắn với..."
   Nhìn thấy biểu tình ủy khuất mách lẻo của Lục Trường Sinh. Khóe miệng Hàn Thiên hơi run rẩy, bất tri bất giác lại hạ giọng hống.
   "Tốt, lát nữa Sư Ca giúp ngươi đánh hắn."
**Phiên bản Beta của Hàn Thiên đang trong quá trình sửa chữa và kiểm nghiệm nên còn có nhiều lỗi, lag chưa sửa. Hứa hẹn bản RC xuất bản sắp tới sẽ chạy mượt hơn nhiều. Xin lỗi vì sự bất tiện này. 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.