Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 38: Ta Bắt Chẹt Vân Lan Thánh Chủ.



   Lúc này, nha hoàn Thúy nhi đang nước mắt đầy mặt cố gắng đem bọn họ tách ra. Không ngừng lôi kéo, khóc hô :"Tiểu thư! Đường thiếu gia!"
   Nhưng mặc cho nàng kêu khóc, giúp đỡ thế nào. Hai vị đương sự vẫn giống như phát điên đồng dạng, căn bản là không có ý định muốn dừng lại, hoàn toàn mất đi lý trí.
   Nhìn thấy một màn này, đám người không khỏi nghiêng đầu xì xào bàn tán, tràn ngập kinh hãi cùng khó tin. Mà sắc mặt phu thê Trình Húy và Vân Lan Thánh chủ lúc này đều đã đen như đít nồi.
  Nhưng không đợi bọn họ phát tác, thì Lục Trường Sinh đã chen chân đi vào, nghi hoặc hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại đứng đây?"
   Một khắc nghiêng mắt nhìn thấy tràng cảnh bên trong, thân thể y liền cứng đờ tựa như bị sét đánh. Thần sắc biến đổi khôn lường từ cả kinh sang khó tin, cuối cùng chính là lửa giận ngút trời.
   Kế tiếp, y liền làm ra một hành động mà đám người không ngờ tới, đó chính là đem cả bình rượu giao bôi và ấm trà nóng trên bàn đều tạt thẳng vào mặt bọn họ, một cước đem Cố Thiếu Dương đá văng :"Cẩu nam nữ!!!"
   Cố Thiếu Dương lăn lộn trên sàn nhà, nơi tư mật của cả hai rốt cuộc cũng tách ra.
   Bị nước nóng làm bỏng, hai người bọn họ liền đau đớn kinh hô, thần trí ngay lập tức liền trở về. Chỉ là, khi nhìn thấy vô số người đang dùng ánh mắt khinh miệt, buồn nôn nhìn mình, bọn họ trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
   Thân thể truyền tới từng trận lạnh lẽo, đống y phục lộn xộn xung quanh cùng với  ký ức nhỏ vụn trong não hải, cũng không khó để bọn họ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
   Ngay lập tức, Cố Thiếu Dương liền bị dọa mềm, vội vã mặc y phục lại.
   Không giống gã có thể kịp phản ứng, Hàm Hương chỉ có thể liên tục thét chói tai, đưa tay càn quét đống y phục vương vãi xung quanh đến che đậy thân thể trần trụi của mình.
  Lúc này, Vân Lan Thánh chủ mới đi tới, sắc mặt không mấy tốt đẹp hỏi bọn họ :"Hai người các ngươi nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Tại sao các ngươi lại?"
   Đối với gian tình giữa hai người bọn họ, Vân Lan Thánh chủ đương nhiên cũng là biết đến. Cho nên khi nghe Lục Trường Sinh nói muốn cưới nàng, bà mới gấp gáp tổ chức đại hôn như vậy, sợ hãi đêm dài lắm mộng.
   Bà đồng thời cũng hiểu rõ tính cách của nhi tử nhà mình. Mặc dù gã bình thường ngông nghênh không chịu được, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc.
   Dù rất ghét Lục Trường Sinh đi nữa, nhưng cho gã mười cái lá gan, gã cũng sẽ không dám làm bậy ở ngay thời điểm này.
   "Mẫu thân, ta không biết, ta...ta..." Dù cho ngày thường có bao nhiêu kiêu căng. Nhưng đến khi chuyện xấu bị phơi bày bên dưới vô số ánh mắt. Cố Thiếu Dương vẫn là không khỏi hoảng loạn.
   Nhìn thấy trạng thái của gã, Vân Lan Thánh chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thời điểm này, gã vốn nên đứng ra giải thích mà không phải là cầu cứu bà a. Như vậy chả khác nào thể hiện bà cùng gã chính là một giuộc, dung túng gã làm loạn?
    Quả nhiên, ánh mắt giận dữ của Kha Nương ngay tức khắc liền rơi vào trên thân bà :"Vân Lan Thánh chủ, ngươi tốt nhất nên giải thích chuyện này cho rõ ràng."
   Không chỉ riêng Kha Nương, thái độ của những người vây xem khi nhìn bà cũng không khỏi trở nên quái dị.
   "Trường Sinh chất nhi, ngươi bình tĩnh một chút, nhất định là có uẩn khúc gì đó ở đây. Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu..."
   "Uẩn khúc? Cho dù thật có uẩn khúc thì đã thế nào? Bọn họ đều đã lăn giường với nhau trong ngày đại hôn, ngay tại tân phòng của ta, dưới mái hiên Đoạn Đao Môn luôn rồi. Chẳng lẽ còn muốn ta tha thứ cho bọn họ, hay tiếp tục cưới nữ nhân này làm thê tử?"
   Giơ bàn tay cắt ngang lời bà, sắc mặt Lục Trường Sinh vô cùng âm trầm, cười gằn đem hỷ hoa trước ngực hung hăng ném xuống đất.
   "Xin thứ lỗi, Lục Trường Sinh ta đường đường là thiên tài đứng đầu, nhi tử của hai đại tông sư, thiếu chủ Đoạn Đao môn, đồ đệ của Kiếm Thiên Tôn. Cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt ở rể nhà ngươi mà phải nhìn sắc mặt cả nhà các ngươi."
   "Nếu hôm nay ngươi không đưa ra bồi thường xứng đáng. Thì ta sẽ tuyệt không bỏ qua chuyện này." Lục Trường Sinh nghiêm nghị nói, sắc mặt ngưng trọng khiến người ta biết được y không phải là đang nói suông. Thậm chí còn đem cha mẹ, Quân Thường Tiếu và cả Đoạn Đao Môn sau lưng đều dời ra.
   Thần sắc Vân Lan Thánh chủ biến ảo khôn lường, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói :"Ta đương nhiên sẽ bồi thường cho ngươi. Chỉ là không biết Trường Sinh chất nhi muốn bồi thường thế nào?"
   "Ha, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?" Lục Trường Sinh nhếch môi cười lạnh, đem vấn đề đá trở về cho bà :"Ngươi cảm thấy tôn nghiêm nam nhân của ta, mặt mũi của cha mẹ, nhị thúc nhị thẩm của ta đáng giá bao nhiêu, thì liền bồi thường bấy nhiêu."
   Đã đến nước này rồi, Vân Lan Thánh chủ làm sao còn không nhận ra được kẻ này đang cố tình bắt chẹt, tống tiền kia chứ?
   Nhưng ngặc nỗi, dù có biết đi nữa, bà vẫn phải ngoan ngoãn làm theo bày bố của y.
   Nhưng hiện tại quan trọng nhất là, phải đền bù bao nhiêu đây?
   Quá ít, thì sẽ lộ ra bản thân nhỏ mọn, xem thường bọn họ, bị mọi người phỉ nhổ.
   Nhưng nếu quá nhiều, thì bà lại không nỡ!
   Suy nghĩ một lát, Vân Lan Thánh chủ mới từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ :"20 tòa thượng phẩm linh mạch."
   Nghe thấy cái giá này, đám người vây xem đều không khỏi hô hấp dồn dập, trong mắt đều là vẻ thán phục.
   Ở tu chân giới, thứ gì chính là đáng tiền nhất a?
   Đương nhiên là linh mạch!
   Linh mạch sản xuất ra linh thạch, làm nồng đậm linh khí trong thiên địa, ảnh hưởng tới tốc độ tu hành. Có thể nói là căn cơ của cả một thế lực!
   Một tòa linh mạch thượng phẩm, đều đã có thể khiến nhị lưu thế lực tranh đến ngươi chết ta sống. Huống hồ gì là hai mươi tòa cùng một lúc!
   Thế nhưng, làm đám người có xúc động muốn trợn trắng mắt nhất chính là, Lục Trường Sinh cư nhiên lại khịt mũi coi thường :"20 tòa? Đang đuổi ăn mày sao?"
   "Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu?" Mi tâm cau chặt, Vân Lan Thánh chủ liền hỏi.
   Rũ mắt nhìn bà, Lục Trường Sinh ra vẻ suy tư. Một lúc sau lại giơ năm ngón tay :"50."
   "50? Sao ngươi không đi cướp luôn đi!" Mỹ nhan như núi lửa phun trào, Vân Lan Thánh chủ liền giận mắng. Không ngờ tới kẻ này lại dám dùng công phu sư tử ngoạm như vậy.
   "25."
   "60."
   "30"
   "70."
   "....................."
   "Đủ! Nhiều nhất là 40 tòa, một tòa cũng không thể hơn." Rốt cuộc, không chịu đựng nổi nữa, Vân Lan Thánh chủ chỉ có thể thỏa hiệp gầm lên.
   Lúc này, khóe môi Lục Trường Sinh cũng câu lên, tựa như rộng lượng phất tay :"40 liền 40, xem như tiện nghi các ngươi."
   Những lời này của y, lại chói tai đến vậy. Khiến Vân Lan Thánh chủ có xúc động muốn thổ huyết, tim đau như nhỏ máu, hận không thể đi lên lặt chết y.
   40 tòa linh mạch, ròng rã 40 tòa, đã là một một phần ba gia sản của cả thánh địa rồi a...
   Nếu để cho bà biết, kỳ thực ban đầu Lục Trường Sinh chỉ dự định đòi mười tòa linh mạch, thì không biết bà sẽ có cảm tưởng gì.
   Giành được thắng lợi ngoài ý liệu, Lục Trường Sinh liền toàn thân thư sướng. Hừ, muốn trả giá với ta? Ngươi còn kém xa.
   Không muốn nhìn tiếp bộ dạng tiểu nhân đắc chí này của y. Vân Lan Thánh chủ liền chuyển đầu mâu sang người Cố Thiếu Dương và Hàm Hương, trừng mắt quát :"Còn không đi? Làm mất mặt chưa đủ sao?"
   Lệ rơi đầy mặt trốn ra sau bình phong thay đồ, đáy lòng Hàm Hương đã như tro tàn, mất hồn mất vía. Từ nay về sau, nàng e là đừng hòng ngẩng đầu làm người nữa.
   "Khoan đã Thánh chủ, chúng ta vẫn còn chưa tính toán xong."
   "Ngươi còn muốn thế nào nữa?!!" Vân Lan Thánh chủ nổi giận đến trợn mắt, một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống Lục Trường Sinh.
   Đối diện với nộ hỏa của bà, Lục Trường Sinh chỉ mỉm cười một cách tiêu chuẩn, nói :"Ta không muốn thế nào. Chỉ là, nếu hôn lễ đã bị hủy bỏ do lỗi lầm của bên ngươi. Thì có phải hay không, ngươi nên...trả sính lễ lại cho chúng ta? Đồng thời cũng bồi thường tiền trang trí, thức ăn sử dụng trong đại hôn a?"
   "Dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ."
   Vân Lan Thánh chủ :..................
   Đám người :..................
   Có thể vô sỉ đến mức này, cũng xem như là một loại kỳ ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.