Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 52: Vận Mệnh Lại Trở Về Quỹ Đạo.



   Lục Trường Sinh xé mở hư không, nhờ có tu vi cao thâm, nên y rất dễ dàng lặng yên không một tiếng động mang theo Hàn Thiên lẻn vào trong kết giới.
   Một lần nữa đem phong ấn tu bổ lại, Hàn Thiên mới quay sang dò hỏi ý kiến của Lục Trường Sinh :"Sư Tỷ, kế tiếp ngươi muốn đi đâu?"
   Chỉ là lúc này, Lục Trường Sinh đã sớm bị khung cảnh trước mắt làm kinh hách đến ngây người. Cũng không nghe được câu hỏi của hắn
   Bởi vì y chưa từng ngờ tới, thứ đầu tiên bản thân nhìn thấy được khi trở về Nhân giới, lại là một biển hoa mận mà chính mình yêu thích nhất!
   Lục Trường Sinh ngây ngốc nhìn khung cảnh hoa mỹ này. Si ngốc đưa tay hứng lấy từng đợt cánh hoa :"Thật đẹp..."
   "Có thích không?" Vươn tay giúp y lấy xuống cánh hoa vương trên tóc trước, Hàn Thiên liền sủng nịch hỏi.
   Lúc này, trong mắt hắn, đã không còn tồn tại dư ảnh của bất kỳ thứ gì nữa.
   Bởi vì cả thiên địa rộng lớn, chỉ còn sót lại thân ảnh một mình y.
   Lục Trường Sinh đứng dưới tán hoa, không ngừng xoay tròn quan sát xung quanh. Khi nghe hắn hỏi, y mới bật cười, bất chợt nhào tới ôm lấy hắn :"Sư Đệ, cảm ơn ngươi."
   Mặc dù không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, tại sao hoang mạc lại mọc đầy hoa mận. Nhưng Lục Trường Sinh có cảm giác, việc này nhất định là cùng hắn có liên quan.
   Bởi vì ôm sát, nên đúng lúc này, Lục Trường Sinh cũng bị thanh kiếm đeo trên hông của hắn làm cấn tới. Theo phản xạ nhìn xuống, sau đó liền kinh ngạc không thôi.
   "Đây không phải là Nguyệt Diệm kiếm của ta hay sao?"
   Vốn còn đang bị 'ôn hương nhuyễn ngọc' đầy cõi lòng làm ngốc lăng. Nghe Lục Trường Sinh kinh hô, hắn liền lập tức trả lời :"Năm đó sau khi Sư Tỷ rơi vào hỗn độn khí lưu. Ta liền tự chủ trương đem nó cất giữ. Mong Sư Tỷ chớ trách..."
   "Trách? Ta làm sao lại trách ngươi được chứ?" Lục Trường Sinh không khỏi bị những hành động này của hắn làm cảm động, cười nhẹ :"Sư Đệ, ngươi đối với ta tốt như vậy. Ta phải làm gì mới có thể báo đáp ngươi đây?"
   Không muốn tiếp tục mang ân của hắn, Lục Trường Sinh liền dùng ánh mắt chân thành tha thiết nói ra.
   "Nếu ngươi có chuyện gì muốn ta làm thì cứ việc nói thẳng. Chỉ cần là không quá đáng. Ta liền sẽ dùng hết khả năng thực hiện."
   Gương mặt của y gần trong gang tấc, vẫn là mùi hoa mận thoáng qua. Khiến tim Hàn Thiên không khỏi đập nhanh, đầu óc u mê trì độn :"Bất cứ chuyện gì cũng được sao?"
   "Ân, chỉ cần không nằm ngoài sức của ta." Lục Trường Sinh nghiêm túc khẳng định.
   Nghĩ tới lời mình sắp nói ra, thần sắc Hàn Thiên liền có chút thấp thỏm. Nhưng rốt cuộc, vẫn là đánh bạo thổ lộ :"Sư Tỷ...nếu có thể...ngươi có thể...hôn ta được sao?"
  Hả?
  Yêu cầu quái quỷ gì vậy...
   Tiếu dung đờ ra, Lục Trường Sinh liền kinh ngạc mở to mắt hoa đào nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn đem hắn nhìn thấu.
   Bị ánh mắt nghi ngờ của y nhìn chăm chú, Hàn Thiên liền đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt, vội vã giải thích, e sợ chọc y không vui :"Ta...ta cũng chỉ là nói đùa mà thôi...Là ta đường đột. Sư Tỷ..."
   Đúng vậy, y làm xong lại có thể đồng ý hôn hắn được chứ? Là do thái độ của y đối với hắn đã hòa hoãn hơn, nên mới khiến hắn được voi đòi tiên, mơ mộng hảo huyền có đúng không?
   Hàn Thiên đắng chát nghĩ.
   Lúc này, lấy lại tinh thần, đối diện với bộ dạng thấp thỏm lo được lo mất của hắn. Lục Trường Sinh liền có chút không vui.
   Y nào có nhỏ mọn, không nói lý lẽ như vậy đâu a! Huynh đệ với nhau, một cái hôn mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
   Vì thế, vốn đang ủ rũ. Trên má phải lại bất chợt lướt qua xúc cảm mềm mềm. Làm Hàn Thiên chậm rãi trừng to mắt, hô hấp cứng lại.
   'Bẹp'
   Lục Trường Sinh bẹp miệng, khi thấy hắn cứng đơ như bị sét đánh, y liền bĩu môi. Không ngờ rằng Lục Trường Sinh y một đời anh danh, nụ hôn đầu lại phải tặng cho một nam nhân a.
   "Được rồi, ta đã hôn đệ rồi đó, chúng ta không ai nợ ai." Ngón tay nhấn nhấn lồng ngực của Hàn Thiên, Lục Trường Sinh liền xụ mặt nói.
   "Bây giờ đệ giúp ta đi mua một bộ y phục về đây đi. Ta cần phải cải trang một chút, chúng ta trước đi Minh Nguyệt cư thăm tỷ tỷ."
   Đem Nguyệt Diệm tháo xuống, sau khi đem nó cất đi. Lại nhìn bộ y phục chói mắt mà bản thân đang mặc, Lục Trường Sinh liền không khỏi đau đầu căn dặn thêm :"Nhớ mua cho ta một cái mành che mặt đấy."
   Phát hiện xưng hô của Lục Trường Sinh đối với hắn cũng đã chuyển từ 'ngươi' sang thành 'đệ', xem như đã có chút tiến triển. Hàn Thiên liền ngây ngốc gật đầu, có chút tiếc nuối xoa xoa má phải.
   Tuy nụ hôn khi nãy chỉ lướt nhẹ qua như chuồn chuồn lướt nước...
   Nhưng dù vậy, cũng đã đủ để hắn thỏa mãn, nằm mơ đều có thế cười tỉnh rồi.
   Hắn quyết định, ngày mai liền sẽ không rửa mặt nữa!
----------------------------
   Đông Hoang nằm ở phía đông đại lục, giáp với đại hải. Giao thông vô cùng thuận lợi, phát đạt. Phú thương, thuyền buồm, ngoạn gia xuôi ngược như thoi, đông đúc náo nhiệt.
   ( ngoạn gia : người du ngoạn.)
   "Kẹo hồ lô..."
   "Màn thầu nóng hổi đây..."
   Hôm nay là tiết nguyên tiêu, nên đường phố cũng phá lệ đông đúc.
   Mặt trời ngả về tây, trước cổng thành Lăng Vân cũng nhiều ra hai thân ảnh, cùng xung quanh lộ ra không hợp, khiến không ít người thầm chú ý tới.
   Dẫn đầu là một nam tử dung mạo cương nghị, mày kiếm mắt sắc, đồng tử đen như mực phảng phất ẩn chứa vô tận tinh không. Khí tức thảm đạm không nhìn rõ sâu cạn.
   Hắn mặc một thân bích thủy y phục. Đứng ở một chỗ, liền đã khiến người cảm thấy một cỗ áp bách vô hình.
   Lúc này, hắn đang nhu hòa, đạm thanh nói với người bên cạnh :"Sư Tỷ, chúng ta đã tới Lăng Vân thành."
   Minh Nguyệt cư nằm ở sát giao giới giữa Nam Lĩnh và Đông Hoang.
   Từ Lăng Vân thành tới đó, cũng chỉ còn cách chưa tới năm dặm đường.
   "Ân." Người bên cạnh thấp giọng ứng thanh.
   Bóng người sống lưng thẳng tắp, thon gầy. Vận một thân hắc y đen kịt, đỉnh đầu lại đội một chiếc mũ rộng vành phủ lên mành che đen, gần như đem nửa người trên đều bao phủ bên trong. Đừng nói là dung mạo, ngay cả giới tính cũng đều rất khó xác nhận.
   Đúng lúc này, một cơn gió lại thoáng qua, xốc lên một mảnh rèm che, lộ ra một góc dung mạo diễm áp quần phương của đối phương. Khiến đám người xung quanh đều nhìn đến ngây ngốc.
   Nhíu mày, Hàn Thiên liền bất động thanh sắc đem mành sa thả trở về. Đem dung mạo tuyệt thế kia một lần nữa che đậy.
   "Sư Đệ, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, hôm nay cư nhiên lại là ngày nguyên tiêu a."
   Không chú ý đến tiểu động tác của Hàn Thiên cũng như người đi đường, Lục Trường Sinh liền lay lay cánh tay hắn, nói :"Nếu không hôm nay chúng ta liền đi chơi đi. Sáng mai lại lên đường."
   Biết rõ con sâu nghịch ngợm trong lòng y lại bị câu ra. Hàn Thiên liền sủng nịch gật đầu.
   "Được thôi. Tất cả đều nghe Sư Tỷ."
   "Đệ đúng là sư đệ ngoan của ta mà, không uổng công sư huynh thương ngươi như vậy. Được rồi, chúng ta đi thôi!" Vươn tay choàng qua vai Hàn Thiên, Lục Trường Sinh liền lôi kéo hắn cùng đi.
   8 năm gặp lại, vạn vật giống như vẫn trở về đúng với quỹ đạo của nó.
   Chỉ là không biết đến cuối cùng, vận mệnh sẽ đi về đâu.
**Ráng ăn vài bát cẩu lương cuối cùng này đi a. Vài chương nữa là bắt đầu hít drama rồi. Hít tôi cuối truyện luôn ấy.
**Dự là nửa cuối tháng sau sẽ full truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.