Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 58: 14 Năm.



   Hàn Thiên nằm trên tán cây. Uống vài ngụm Thất Lý Hương. Bắt đầu hồi tưởng lại cái hôm mà Lục Trường Sinh rơi vào hỗn độn khí lưu.
   Hôm đó, hắn tựa như cái xác không hồn, ôm lấy Nguyệt Diệm Kiếm của y trở về Tĩnh Xu viện, đem hết thảy rượu hoa mận mà y chôn cất đều đào lên.
   Một mình ngồi dưới tán hoa mận, tự chuốc say chính mình.
   Hôm đó, hắn ngủ gật trong Tĩnh Xu viện, trong lòng vẫn ôm lấy Nguyệt Diệm Kiếm. Mà bản thân lại rơi vào trong mộng cảnh, trở thành Vĩnh Hằng Ma Quân...
   ..........................................
   Lục Trường Sinh tay nắm Nguyệt Diệm Kiếm, trên người vẫn là một thân y phục ướt đẫm, dính đầy máu tươi.
   Lưỡi kiếm bị y kéo lê trên đất, khiến tia lửa xen lẫn với nước mưa bắn lên tung tóe, phát ra tiếng 'ken két' chói tai.
   Hàn Thiên lúc này đang đứng trên đỉnh Vạn Kiếm, từ trên cao nhìn xuống y. Quanh thân hắn được một tầng linh khí bảo hộ, trên dưới đều lộ ra một cỗ uy nghiêm, cùng bộ dạng nhếch nhác của Lục Trường Sinh hình thành tiên minh đối lập.
   Vẫn cứ đi về trước, đến tận khi cách Hàn Thiên chưa đến mười bậc thang, Lục Trường Sinh mới dừng lại, cùng hắn tương đối.
   "Ngươi trở lại làm gì? Muốn tiếp tục ám sát ta sao?" Nhìn bộ y phục vẫn giống như đúc buổi sáng của y. Mặc dù đã hiểu ra chút gì, nhưng Hàn Thiên vẫn cố ra vẻ lạnh băng nhếch môi.
   Lục Trường Sinh ngẩng đầu, mái tóc bị nước mưa xối ướt. Từng giọt mưa sa lướt qua, đem tầm mắt y làm mờ.
   Trên mặt y không có nửa phần biểu cảm, tĩnh lặng như chết...
   "Tỷ tỷ chết rồi."
   Một câu trần thuật, ngữ điệu không chút phập phồng.
   Đôi môi tái nhợt chậm rãi cảm khái :"Mặc dù không muốn...nhưng ta vẫn phải thừa nhận, ngươi và sư tôn, đã trở thành thân nhân cuối cùng của ta trên thế gian này."
   Quanh thân Lục Trường Sinh dâng lên một cỗ tang thương, tựa như một đầu cô lang bị cả thế giới vứt bỏ. Xung quanh chẳng còn gì ngoài một mảnh tối tăm lạnh giá.
   "Ta muốn gặp sư tôn."
   Nhìn Lục Trường Sinh như vậy, tâm Hàn Thiên liền co rút từng trận. Nhưng vẫn tàn nhẫn ngoảnh mặt :"Ngài đã nghỉ ngơi rồi. Ngươi đi đi."
   Đừng làm ta khổ sở như vậy. Cũng đừng khiến ta không khống chế được muốn ôm ngươi vào lòng...
   "À..." Nhỏ giọng thều thào, đôi mắt vẩn đục không có nửa phần ánh sáng, Lục Trường Sinh khẽ lắc đầu :"Cũng không sao. Ta chủ yếu là tới tìm ngươi..."
   "Tìm ta?"
   "Phải. Tìm ngươi." Ánh mắt trực lăng nhìn Hàn Thiên, tà áo Lục Trường Sinh liền bị thổi tung, âm thanh của y cũng hòa vào trong gió thổi, truyền đến tai hắn.
   "Ta muốn hỏi ngươi, ta rốt cuộc đã làm gì sai, tại sao lại phải đối xử với ta như vậy?"
   "Tại sao lại đối với ngươi như vậy?" Hàn Thiên cười lạnh, ánh mắt nhìn Lục Trường Sinh cũng mang theo nồng đậm chế giễu :"Ngươi đã quên, ngày đầu tiên ta bái sư, ngươi đã nói gì về ta trước mặt mọi người sao?"
   "Ngươi nói ta là tiểu dã tử, là ngốc tử không ai cần. Ở bên cạnh ta sẽ bị lây nhiễm sự ngu xuẩn."
   "Ngươi có biết, kể từ ngày hôm đó, ta có bao nhiêu hận ngươi sao? Hận ngươi làm ra vẻ, hận ngươi cao cao tại thượng, hận ngươi luôn không để ta vào mắt..."
   "Cho nên, chỉ vì một câu nói khi đó, ngươi liền giết Sư Ca, giết nhị thúc nhị thẩm, hủy hoại hết thảy mọi thứ của ta sao?" 14 năm, đã từng phỏng đoán qua vô số nguyên do. Nhưng đợi khi nghe được căn nguyên từ chính miệng hắn nói ra, Lục Trường Sinh liền giống như nghe được thiên đại chê cười.
   "Hahaha..." Cuồng tiếu, nước mắt lại không khống chế được mà tuôn trào.
   Nhìn thấy bộ dạng điên điên dại dại này của y, Hàn Thiên rốt cuộc cũng không làm ra vẻ trấn định được nữa, gầm lên :"Ngươi cười cái gì?"
   "Ta sao?" Lục Trường Sinh giơ tay chùi đi nước mắt vừa rơi. Nhưng bởi vì bàn tay bị thương, nên cũng vô tình đem một vệt máu quẹt lên trên mặt :"Ta đang tự cười bản thân mình."
   "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền đã nhận ra ngươi. Nhưng thì ra...bấy lâu nay đều chỉ có một mình ta tự mình đa tình..."
   "Ánh mắt ngươi đã sớm bị cừu hận che lấp."
   "Ngươi...đã không còn là hắn nữa."
   Ánh mắt Lục Trường Sinh lúc này, khiến Hàn Thiên cảm thấy rất khó chịu. Tựa như y đang thông qua hắn, nhìn thấy một người nào khác. Tình cảm trong đó đan xen giữa xa lạ, thất vọng...và cả nhu tình.
   "Ngươi rốt cuộc là đang nói đến việc gì?" Hàn Thiên ôm đầu hét lên, lúc này, hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng, khiến hắn gần như sắp phát điên.
   Chỉ là, không nhìn sự phẫn nộ của hắn, Lục Trường Sinh vẫn tiếp tục tự thuật :"Hàn Thiên, ngươi biết không. Lần trước sư tôn đến tìm ta, hắn đã nói với ta, kỳ thực người mà ngươi yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là ta."
   "Hồ ngôn loạn ngữ!" Tựa như con mèo bị giẫm phải đuôi, Hàn Thiên ngay tức khắc liền phản bác.
   Cũng không cùng hắn đôi co, Lục Trường Sinh chỉ cười, giễu cợt :"Đúng vậy, lần đầu tiên nghe hắn nói, ta cũng cảm thấy rất vô lý."
   "Một kẻ như ngươi, làm sao lại có thể yêu ta được chứ? Đúng là chuyện cười mà."
   Lục Trường Sinh lắc đầu miệt thị. Tay nắm Nguyệt Diệm Kiếm lại giơ lên. Nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của Hàn Thiên, y liền cười cợt :"Ta không phải muốn giết ngươi."
   "Trái lại...ta là tự mình đến nộp mạng." Đem Nguyệt Diệm Kiếm cắm sâu vào mặt đất. Lục Trường Sinh liền dang tay ra, hướng Hàn Thiên quát lớn.
   "Đến, dùng thanh kiếm này đâm xuyên tim của ta. Chứng minh cho mọi người biết là ngươi không yêu ta đi."
   Đáy lòng rung lên, nhìn Lục Trường Sinh không chút phản kháng nào, Hàn Thiên rốt cuộc cũng không thể xuất thủ. Nhưng vẫn cố gắng cứng miệng :"Ngươi bảo ta giết ngươi, ta liền phải giết ngươi sao?"
   "Làm sao vậy? Ngươi không nỡ giết ta sao? Chẳng lẽ ngươi yêu ta?"
   "Câm miệng!!!" Hàn Thiên quát lên, chỉ là vẫn không ngăn được sự điên cuồng của Lục Trường Sinh.
   "Nếu không yêu ta, vậy tại sao ngươi vẫn không chạm vào người Vương hậu của mình cũng như bất kỳ người nào khác, mà chỉ cùng một mình ta làm loại chuyện đó? Tại sao ta ám sát ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi vẫn lựa chọn thả ta đi?"
   "Đó...đó là bởi vì ta mê luyến thân thể của ngươi." Tựa như bị ép đến bên bờ vực, Hàn Thiên chỉ có thể bấn loạn trả lời.
   Phảng phất chỉ đợi một câu này của hắn, Lục Trường Sinh liền cười nhạt :"Mê luyến thân thể của ta, cũng chính là mê luyến ta thôi a."
   "Hàn Thiên, ngươi thua. Ngươi rốt cuộc vẫn không dám giết ta."
   Lục Trường Sinh lắc đầu nói, ánh mắt mang theo thương hại cùng khinh miệt nhìn Hàn Thiên, khiến hắn ngay tức khắc liền bão nổi.
   "Lục Trường Sinh! Ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao!!?"
   Nhanh chóng bay tới, bắt lấy bả vai Lục Trường Sinh, Hàn Thiên thoáng cái liền xuất hiện bên cạnh một cái hố sâu, đem nửa người trên của y giơ ra ngoài khoảng không, ép y nhìn xuống dưới.
   "Ngươi nhìn đi! Đây chính là Vạn Trùng Quật! Chỉ cần rơi xuống dưới, ngươi tức khắc liền sẽ bị vạn trùng thôn phệ, ngay cả hài cốt cũng không còn!"
   Hai mắt đỏ ngầu giải thích cho y biết, cố gắng dọa sợ y. Hàn Thiên còn bổ sung thêm :"Chỉ cần ngươi nhận sai, nói với bổn tọa rằng trước kia là ngươi trẻ người non dạ, nói ra lời không nên nói, bổn tọa liền sẽ tha cho ngươi."
   Nhưng sự sợ hãi Hàn Thiên chờ đợi, cũng chưa từng xuất hiện trên mặt Lục Trường Sinh.
   Y chỉ lẳng lặng nhìn vô số độc trùng lít nha lít nhít trong hố sâu, trầm giọng nói :"Hàn Thiên, ngươi có biết không? Kể từ ngày Sư Ca chết, ta liền đã hận không thể tự tay giết chết ngươi."
   "Nhưng 14 năm rồi...Ta đã có chút mệt mỏi. Ta không giết được ngươi, e rằng mười năm, hai mươi năm sau, vẫn sẽ là loại kết cục này."
   Chưa để Hàn Thiên phản ứng lại, Lục Trường Sinh liền đã bất ngờ dán lên.
   Cảm nhận được đôi môi khô khốc, lạnh lẽo của y, pha lẫn với vị mặng của nước mắt. Hàn Thiên chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh.
   Y rúc vào trong lòng hắn.
   14 năm, y lại lần nữa gọi hắn là Sư Đệ.
   "Sư Đệ, ta có thể nghe được âm thanh tâm của ngươi đang nhảy lên vì ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.