Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 67: Cảm Giác Này...



   Đang lẩm bẩm mắng, vừa quay đầu liền đã nhìn thấy thân ảnh mặc hỷ phục của Lục Trường Sinh. Trình Ân giật mình. Sau đó, sắc mặt liền đã bị kinh hỉ thay thế.
  "Ngươi chính là đại ca của ta có đúng không?" Trình Ân chậm rãi đến gần Lục Trường Sinh, hơi xoắn xuýt hỏi.
   Lục Trường Sinh không đáp lời, chỉ thẳng lăng lăng nhìn Trình Ân. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt đối phương, nhưng y vẫn có cảm giác vô cùng quen thuộc, theo bản năng gọi :"Tiểu Oa?"
   8 năm không gặp, nhưng cả hai lại chưa từng nảy sinh ngăn cách. Trình Ân ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng y, nước mắt nước mũi đầy mặt.
   "Đại ca, ta nhớ ngươi nhiều lắm. Ngươi chính là thần tượng của ta. Ta đã thầm thề, về sau phải trở thành người như ngươi..."
   Có thể nói, tuổi thơ của Trình Ân đều là vây quanh Lục Trường Sinh.
   Mỗi ngày, Trình Ân đều được nghe tiểu sử của y, nhìn chân dung của y treo trong từ đường.
   Trình Ân muốn bản thân trở thành người giống y. Ngay cả phụ mẫu cũng đều đồng ý.
   "Ngoan." Xoa đầu Trình Ân, Lục Trường Sinh liền ngồi xổm xuống, lấy khăn tay giúp y lau nước mắt.
   "Đại ca, mẫu thân của ta rất nhớ ngươi. Số linh mạch ngươi đem làm quà mừng cho ta, bà ấy vẫn còn giữ lại, nói sau này muốn mang trả cho ngươi..." Ngoan ngoãn để Lục Trường Sinh lau, Trình Ân lại sụt sịt nói tiếp.
   Nghe vậy, bàn tay của y liền cứng lại. Một lát sau, mới thở dài, bưng lấy sườn mặt nhỏ bé của Trình Ân :"Về nói cho nhị thẩm biết, rất mau thôi...ta liền sẽ quang minh chính đại đi tìm bọn họ."
   "Đại ca, mau là bao lâu a?" Trình Ân nghi hoặc nghiêng đầu.
   Thấy vậy, đồng tử Lục Trường Sinh liền hơi trống rỗng, một lúc sau mới nghẹn ra một câu :"Ta cũng không biết nữa."
   Có thể là ngày mai.
   Có thể là vài ngày nữa.
   Hoặc cũng có thể là cả một đời.
-----------------------
   Giờ Ngọ tới, đám tu sĩ cũng được an bài ra trước quảng trường. Lúc này, nơi đây đã được phơi bày vô số tửu kỷ ( bàn rượu ), để bọn họ vào ngồi.
   Lục Trường Sinh một thân hỷ phục tái nhợt ngồi trên chủ tọa. Đặt trước mặt y là một bộ quan tài đỏ, rõ ràng chính là 'tân nương' của ngày đại hôn hôm nay.
   Lúc này, phía sau trù phòng cũng có người bưng thiện thực ra. Chỉ là, nửa đường lại bị người chặn lại.
  "Không cần ý tốt của Ma chủ. Chúng ta không quen ăn thức ăn ở Ma giới, nên Vạn Kiếm tông đã sớm chuẩn bị đồ ăn sẵn từ trước."
   "Nào nào, mọi người dọn thức ăn lên thôi." Vỗ tay nói với những người khác. Kẻ này cũng từ trong giới chỉ đem rượu thịt đã được phân sẵn trước đó bày ra bàn.
   Những tu sĩ nhân tộc khác thấy vậy cũng nhao nhao làm theo.
   Lạnh lùng quét mắt, Lục Trường Sinh liền phất tay, để những ma tộc kia bưng đồ quay trở về.
   Y làm sao có thể không nhìn ra được, đám người này là sợ y hạ độc trong rượu thịt, cho nên mới không dám ăn a.
   "Đa tạ chư vị hôm nay đã cho bổn tọa một bộ mặt mà đến đây. Thật là làm bổn tọa thụ sủng nhược kinh." Mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt, Lục Trường Sinh liền nâng chén rượu lên.
   Mà nghe lời y nói, đám người bên dưới liền có xúc động muốn trợn trắng mắt.
   Ha hả, cho một bộ mặt? Ngươi đều đã hâm dọa muốn giết cả nhà người ta, có thể không cho sao?
   Nhưng dù nghĩ gì, đám người cũng chỉ có thể hư tình giả ý kính rượu. Không khí cũng xem như tường hòa.
   Nửa khắc sau, thấy giờ lành đã tới, Lục Trường Sinh rốt cuộc mới ra hiệu cho Thanh Long đi chuẩn bị, bản thân lại bước xuống, sắp sửa cùng tân nương trong quan tài bái đường thành thân.
   Chỉ là, đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.
   Một hắc y nhân bất ngờ xông thẳng vào đại điện. Ngay khi những người khác còn sững sờ, gã liền đã phá tan nắp quan tài, đưa tay bắt lấy 'tân nương' bên trong.
   "Có thích khách!" Bạch Hổ quát lên, đạp mạnh lên sàn nhà, lao thẳng như mũi tên về phía thích khách.
   Ngay tức khắc, thích khách liền đánh ra một bộ ấn pháp kỳ lạ bức lùi Bạch Hổ, khiến y chỉ có thể dùng Ma Thân đến đón đỡ.
   Chỉ là, đợi khi nhìn thấy dung mạo của tân nương, con ngươi thích khách liền khẽ co vào.
   Huyền Vũ một thân áo liệm đang nheo mắt, bàn tay hóa thành lợi trảo đen kịt, cào thẳng lên mặt gã.
   Ngay tức khắc, thích khách liền lùi về sau, muốn bỏ chạy nhưng cửa ra vào đã sớm bị Chu Tước chặn lại.
   Lúc này, khăn che mặt của gã đã bị lột xuống. Trên mặt và cổ hiện lên vết trảo sâu tận xương. Nếu không phải khi nãy gã phản ứng kịp, thì e rằng đã sớm bị Huyền Vũ thuấn sát.
   Lục Trường Sinh đang bảo hộ trước người Tần Lãnh, nhìn thấy dung mạo của đối phương, y liền cười gằn :"Quả nhiên là ngươi."
   Lúc này, đám tân khách đều đã đứng lên. Khi thích khách lộ mặt, bọn họ cũng đều kinh thán không thôi.
   "La tông chủ, sao lại là ngươi?"
   "Ngươi tới đây là vì muốn giúp chúng ta ám sát Ma chủ sao?"
   "......................."
   "Ngươi đã sớm biết ta sẽ đến cướp thi thể?" Bỏ mặc đám chính đạo tu sĩ đang xôn xao kia, La Phi Thành chỉ lạnh mặt hỏi Lục Trường Sinh.
   Nghe vậy, y cũng không có hiện ra bao nhiêu đắc ý, hiển nhiên gật đầu :"Phải. Cái chết của tỷ tỷ ta khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ quặc. Trên thi thể của nàng nhất định là sẽ có chứng cứ gì đó. Cho nên, các ngươi liền buộc phải đến cướp thôi."
   "A." Lúc này, Quân Thường Tiếu cũng đã bị Bạch Hổ kề đao lên cổ, áp giải đến bên cạnh Lục Trường Sinh.
   Mặc dù không biết chân tướng là thế nào, nhưng thấy La Phi Thành cùng Quân Thường Tiếu bị áp chế. Đám tu sĩ ở đây cũng lập tức giơ cao chính nghĩa.
   "Ma đầu! Ngươi là muốn dấy lên Chính Ma Đại Chiến lần nữa sao?!!"
   "Mau thả La tông chủ và Kiếm Thiên Tôn ra, nếu không đừng trách chúng ta không nể tình!"
   "..........................."
   'leng keng' 'leng keng'
   Vạn thanh binh khí được rút ra khỏi vỏ, vén lên tia sáng lạnh. Đám chính đạo tu sĩ đều đang dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.
   Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng kêu rên lại vang lên. Theo sau đó, liền bắt đầu có những tiếng kêu rên khác nối đuôi theo.
   "A...linh lực của ta...linh lực của ta làm sao lại..."
   Đám tu sĩ bắt đầu tá hỏa phát hiện, linh lực trong cơ thể mình không biết vì sao lại triệt để tiêu tan. Thân thể cũng mất đi sức lực, ngay cả vũ khí đều không cầm nổi, bắt đầu trượt khỏi tay. Mà chính mình lại toàn thân vô lực nằm dưới đất.
   Lúc này, bọn họ liền hướng về phía Lục Trường Sinh gầm lên tràn đầy căm tức :"Ma đầu...ngươi đã sử dụng mưu ma chước quỷ gì..."
   "Suỵt...đừng có như chó điên cắn người lung tung như vậy." Mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng Lục Trường Sinh cũng sẽ không để bản thân vô duyên vô cớ cõng nồi. Ngay lập tức đỗi trở về :"Các ngươi ăn của ai, uống của ai, thì phải hỏi người đó a."
  Nghe Lục Trường Sinh nói, đám người đều sững sờ, nhưng rất nhanh liền đã lớn tiếng cãi lại.
   "Không thể nào, ma đầu ngươi đừng hòng ly gián."
   "La tông chủ, Vạn Kiếm tông làm sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được?"
   "....................."
   Lục Trường Sinh không biết nên nói đám người này là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa. Đến tận giờ phút này vẫn còn cứ cứng đầu như sắt đá.
   Y ngẩng đầu, đối diện với La Phi Thành, chậm rãi đạo :"Mặc dù không biết ngươi hạ độc bọn họ là để làm gì. Nhưng lúc này, ngươi đã bị bao vây, ngươi còn gì muốn nói nữa không?"
   "Không có." La Phi Thành lắc đầu, trên mặt không có nửa phần biểu lộ. Khí chất xun xoe, nịnh nọt thường ngày cũng đã biến mất không thấy.
   "Bởi vì chúng ta vẫn chưa thua. Người thua là ngươi."
   "Ngươi nói cái gì?" Lục Trường Sinh nhíu mày, nhưng y vẫn chưa kịp nói gì, thì một đám bột phấn liền đá ùa vào trước mặt y.
   Kỳ thực, nếu là ở khoảng cách xa, Lục Trường Sinh rất dễ dàng liền sẽ né tránh được, hoặc là trực tiếp phong bế khướu giác.
   Nhưng tiếc rằng, hung thủ cách y quá gần, xuất thủ lại quá nhanh, gần như là không để y kịp phản ứng.
   Đầu óc mơ hồ, tay chân bủn rủn, thân thể Lục Trường Sinh liền vô lực tựa vào trong một lồng ngực rắn chắc.
   Trước khi hôn mê, hình ảnh cuối cùng ánh vào mắt y chính là dung mạo của người đó.
   Y chỉ có thể cắn răng, tuyệt vọng nghẹn ra hai chữ :"Tại sao..."
   Y nghi ngờ trăm người, ngàn người, chỉ chưa từng nghi ngờ tới hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.