Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 23: Trách nhiệm



Cuộc đua thứ ba bắt đầu, cũng là một cuộc đua vô cùng khốc liệt.

An An đang say sưa nhìn lên màn hình thì bỗng cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống. Vừa định nói chỗ này có người ngồi rồi, quay đầu nhìn, thì ra hắn đã quay lại. Vũ Minh thay bộ quần áo rộng rãi, trên mặt đeo cặp kính râm, đầu còn đội một chiếc mũ bóng chày, những sợi tóc ở phía sau chui ra theo viền chiếc mũ giống như cái đuôi nhỏ thật dễ thương, toàn bộ khuôn mặt bị che đi quá nửa bởi chiếc mũ càng cho thấy sự gầy gò. Từ gương mặt đỏ hồng và những giọt mồ hôi còn bám trên sợi tóc bên tai, có thể thấy rằng hắn vừa vận động vất vả, nhưng xem ra lại khỏe khoắn hơn nhiều so với cái vẻ trắng bệch thường ngày, có lẽ đây cũng chính là một phong thái khác của hắn.

Hắn thích hợp với môn thể thao này. Hắn cần sự điên cuồng này để thể hiện niềm đam mê và phá vỡ vẻ lạnh lùng vốn có, như vậy trông càng chân thực và sống động. Bàn tay độc ác gõ lên trán cô: “Lại thẫn thờ chuyện gì thế?”, hắn kéo cô quay trở lại với hiện tại.

Cô nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng từ từ nở nụ cười, đôi mắt cong cong: “Cậu tuyệt quá!”.

Lúc Vũ Minh định cốc cái nữa thì An An vội đưa tay lên che: “Không được cốc nữa, cốc nữa là thành ngu đấy, ngu rồi cậu phải chịu trách nhiệm”, cô trợn mắt phàn nàn.

“Được tôi chịu”, hắn nhìn cô, trả lời hết sức nghiêm túc.

Trái tim cô lại đập thình thịch. Cô nhìn gương mặt mình phản chiếu trên cặp kính râm trước mắt, nó đang biểu lộ rõ sự kinh ngạc đến khó tin.

“Thôi đi, tôi chỉ giả vờ làm ra vẻ mê muội cậu, cậu xem, phản ứng của cậu thật đáng ghét. Cho nên tôi xác nhận rằng, chuyện này không thích họp với chúng ta”, cô cười quay mặt đi nhìn lên màn hình.

Lại bỏ chạy! Thôi được, hắn cũng không ép, yên lặng cùng cô nhìn lên màn hình. Có cô ở bên cạnh cùng hắn chia sẻ niềm đam mê thật tuyệt. Cảm giác thư thái và ngọt ngào đầy ấm áp, giống như việc thưởng thức một cốc cà phê đá mát lạnh giữa ngày hè vậy.

Bồng đằng sau có tiếng xôn xao ảnh hưởng đến hai người. Quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai cô gái ở hàng khácđang thì thầm với nhau khiến An An có dự cảm không tốt. Quả không sai, một trong hai cô gái mặc áo hồng tiến đến gần họ: “Anh là Cuồng Phong phải không, cuộc đua lần trước em cũng xem anh thi đấu, hôm nay trông anh rất tuyệt!”, gương mặt cô ta hào hứng nhìn Tiểu Vũ.

Xong rồi, bị đám “fan” nhận diện rồi. Lần này hắn không làm bộ lạnh lùng, gật đầu thừa nhận: “Cảm ơn”. Woa, cái tảng băng này cũng biết nói cảm ơn à? An An không nhịn được cười thầm, cô gái vừa nghe thấy hắn xác nhận vội quay sang vẫy cô bạn kia, hai người tíu tít muốn chụp hình cùng hắn, Vũ Minh cũng không từ chối. Cô gái vội nhảy vào giành một chỗ ngồi bên cạnh hắn, cô gái còn lại đứng trước mặt An An, sau đó rất lịch sự nói: “Cô có thể giúp chúng tôi chụp vài kiểu được không?”.

“Được”, An An ngoan ngoãn làm một người qua đường, cầm máy ảnh, chụp giúp họ mấy tấm. Sau đó mỗi cô còn muốn chụp riêng cùng hắn, Vũ Minh cũng OK.

Cuối cùng, hai người đó còn mạnh dạn hỏi số điện thoại của hắn. Vừa nghe thấy hắn ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi liếc mắt qua An An, cô lạnh lùng nhìn nhíu mày ám chỉ: “Nhìn tôi làm cái gì?”. Vũ Minh quay đầu lại thản nhiên trả lời: “Chuyện này, phải hỏi qua bạn gái tôi xem cô ấy có đồng ý không đã?”, nói xong, còn cố ý nhìn An An đầy trìu mến. Quái quỷ, lại thế. An An trừng mắt nhìn, nhưng Vũ Minh lại có vẻ ung dung đắc ý. Hai cô gái tỏ ra rất thất vọng, gương mặt xụ xuống, làm sao có thể chứ? Người này là bạn gái của anh chàng Cuồng Phong điển trai ấy hả? Thật không thể tưởng tượng được! Cô liền quay sang, khẽ cười với hai cô gái, ánh mắt lộ vẻ đồng cảm, như muốn nói rằng đúng là rất khó tin.

Chỉ có điều, không muốn làm khó hắn, cô đành giả vờ nói: “Thật xin lỗi. Nếu như hai cô muốn số điện thoại có thể lưu số của tôi. Tôi là bạn gái anh ấy kiêm quản lý”. Gương mặt hai cô gái nhăn lại, cuối cùng vùng vằng vẻ tiếc rẻ bỏ đi.

“Lần này là lần cuối.” Thấy họ đi xa rồi cô mới quay sang cảnh cáo Vũ Minh. Gương mặt hắn vẫn còn tỏ vẻ đắc ý. “Tôi nhẽ ra không nên giúp cậu. Mấy cô em đó đẹp thế, cậu nên suy nghĩ lại chút đi, đừng lãng phí”. Hắn từ đầu đến cuối chỉ cười mỉm, tiếp tục theo dõi cuộc đua. An An chẳng có cách nào khác, đành phải làm theo.

Cuối cùng cô cũng chính miệng nói ra, đồ ngốc, chỉ giỏi cãi bướng! Muốn cô thừa nhận, hắn biết con đường đó còn rất dài nhưng chỉ cần nghe những lời nói lúc nãy cũng khiến Vũ Minh hạnh phúc lắm rồi. Hắn không quan tâm cô phủ nhận chuyện gì, hắn tin chắc dần dần cô sẽ đón nhậnhắn, hắn muốn cô biết rằng mình không xem đây là một trò chơi. Lúc này, chỉ cần có thể thường xuyên có cô bên cạnh, tận hưởng sự quan tâm dịu dàng này cũng đã khiến hắn rất vui rồi.

Cuộc đua thứ ba cũng kết thúc. Quả nhiên xe số ba của Cuồng Phong đạt mười phút mười chín giây chiếm vị trí số một hôm nay, tiếp tục dẫn đầu bảng xếp hạng tổng thể.

Tiếp theo là chương trình trao giải, nhìn hắn đứng trên khán đài vẫy tay, cô biết là Vũ Minh đang vẫy tay với mình, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, được người khác quan tâm cũng thật tuyệt. Nhìn mấy cô gái phía dưới gào thét: “Cuồng Phong, Cuồng Phong”, trong lòng cô không khỏi ghen tỵ khi bọn họ có thể công khai biểu hiện sự cuồng nhiệt đối với hắn.

Có lẽ cũng vì vẻ ngoài mà hắn dễ dàng trỏ' thành tâm điểm chú ý. Nhưng ở phương diện khác, thấy hắn đứng trên đài vinh quang, rạng rỡ như vậy, lòng cô dấy lên cảm xúc khác thường, không phải chỉ vì khuôn mặt tuấn tú mà còn bởi sự hoàn mỹ thật sự đang hiện hữu trong hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.