Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 48: Bữa tiệc



Thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ. Có lẽ tầm này Tiểu Vũ cũng huấn luyện xong, cô vội thu dọn các thứ, đi vào nhà tắm, không biết tối nay hắn sẽ cho cô sự bất ngờ nào.

Bồng nhiên điện thoại reo lên, là tin nhắn của Tiểu Vũ: “Tối nay dẫn cô đến một nơi, sáu giờ ba mươi tôi đến đón”. Cậu nhóc này lại định làm gì đây? Nhớ nhung một ngày trời, cuối cùng sắp được gặp hắn, trái tim An An lại phập phồng niềm hạnh phúc. Ngoài biển ra còn có thể đi đâu chứ? Cô cười thầm, chỉ cần ở bên hắn thì đi đâu cũng được.

Ngồi vào xe, đôi mắt như cười, cô không muốn bị Tiểu Vũ phát hiện ra mình lại nhớ hắn đến thế. Khi cách xa, người ta có thể dễ dàng nói ra những nhớ nhung sâu kín trong lòng, nhưng lúc đối diện thì ánh mắt lại không biết nên nhìn đi đâu, cô hơi xấu hổ nghĩ đến việc nhất định lúc này hắn đang cười nhạo mình. như cậu nhóc giờ đã lớn rồi, ra dáng một người đàn ông trưởng thành”, nói xong lại cười hết sức vui vẻ.

Hắn lườm cô một cái, nói rất tự tin: “Những việc này đàn ông đều làm được, trước đây chỉ là do tôi lười mà thôi”. Chỉ vừa mới nghĩ tới sự dịu dàng chu đáo của hắn thôi, trái tim cô đã như được rót đầy mật ngọt.

“Đúng, một người đàn ông trưởng thành và hấp dẫn không phải xem anh ta có bao nhiêu kinh nghiệm, mà là xem anh ta có biết cách chăm sóc chu đáo cho một người phụ nữ không?” An An híp mắt vui vẻ nói: “Cậu cứ quan tâm thế này với mấy em nữ sinh, không biết có thể làm bao nhiêu cô chết mê nhỉ?”.

Mặc kệ lời trêu chọc đó, Tiểu Vũ không muốn đối đãi với người khác như thế, chỉ cần biết làm sao để đối với cô thật tốt, tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, hắn đều muốn dành cho cô. Nếu như người con gái này vẫn không hiểu được thì hắn chỉ còn cách sẽ cốc thật đau vào đầu cô thôi.

Nhìn phục vụ mang thực đơn tới, cô hơi sững sờ, đồ ăn ở đây không phải là đắt đỏ bình thường, lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, ám chỉ lần này sẽ rất tốn kém đấy. Nhưng Tiểu Vũ dường như không để ý, nói cô cứ gọi món. An An tìm một lượt, quyết định chỉ gọi những món có giá vừa phải. Nhưng hắn không hề do dự, gọi một chai vang đỏ và bít Phục vụ cầm thực đơn đi rồi, cô liền nhăn mặt, nói nhỏ: “Ở đây đắt quá”. Hắn khẽ cười: “Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, muốn mời cô ăn một bữa ra trò, nhưng cô lại không muốn, vậy thì đừng trách tôi”.

“Ăn một bữa ra trò cũng đâu cần phải lãng phí vậy, tôi tình nguyện đến mấy quán nhỏ thưởng thức hải sản, ăn vừa được nhiều lại vừa vui”, miệng An An méo xệch, thật sự đã quen ăn uống thoải mái như vậy rồi.

Xung quanh đều là những người có tiền ăn mặc chỉnh tề đồ tây giày da, vừa nhìn đã biết là thường xuyên lui tới nơi này. Giá đắt như vậy mà vẫn rất đông khách. Đằng xa một nhóm người khoảng bốn, năm mươi tuổi, đang ngồi xung quanh trên một cái bàn cực lớn, đoán chừng là khách du lịch. Có lẽ những người giàu có đến nơi thế này mới thực sự cảm thấy được hưởng thụ. Một bữa ăn trung bình chắc phải mất đến năm sáu ngàn tệ.

Cô lên giọng giáo huấn hắn: “Giờ mới bắt đầu đào tạo chắc chắn cậu chưa có lương, vẫn phải xin gia đình chu cấp, cậu không nên tiêu bừa bãi thế, lãng phí là vô sỉ, thầy cô không dạy cậu sao?”. Hắn không chịu được lườm cô một cái, đúng là làm giáo viên quen rồi, coi ai cũng như con nít không bằng. “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi rất vui cho nên muốn chọn một nơi đặc biệt một chút”. Tiểu Vũ nhìn xung quanh: “Nói thực, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến”. Nơi này là do hắn hỏi một người đồng nghiệp ở Đại Liên, mới biết Seaview là một nhà hàng sang trọng, quan trọng là nhìn ra biển, hắn biết cô sẽ thích nên muốn dẫn cô đến đây để thưởng thức, có thể vừa dùng bữa vừa ngắm cảnh đêm.

Nghĩ tới việc vì muốn mình vui mà dẫn cô đến nơi này, trong lòng An An vô cùng cảm kích.

Rất nhanh, món ăn được mang lên. Hai người vui vẻ tận hưởng sự xa xỉ hiếm có này, nói những chuyện thú vị của ngày hôm nay. Chương trình đào tạo của hắn gần đây cũng có nhiều cái mới, quen biết một hai người bạn khá đặc biệt, còn kể cho cô nghe những sự cố vớ vẩn xuất hiện trong chương trình đào tạo. Nhìn Tiểu Vũ bắt đầu mở lòng với mọi người xung quanh, cô rất vui, càng hy vọng cuộc sống của hắn sẽ bước ra khỏi sự u ám trước đây.

Hắn nói chuyện rất thoải mái, ánh mắt quyến rũ thỉnh thoảng lại lóe lên sự vui tươi đầy phấn khích, có lẽ một người cảm thấy hạnh phúc sẽ dùng một ánh mắt hoàn toàn mới mẻ để nhìn ngắm xung quanh. Thành tâm chấp nhận hắn chính là một quyết định đúng đắn của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.