Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 49: “Trộm” hương



Bữa tối rốt cuộc cũng kết thúc. Hai người tính tiền xong liền đi ra hành lang. Một lúc sau, thang máy tới, hắn ôm cô bước vào. Đây là thang máy trong suốt, có thể thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới, bên ngoài ánh sáng mờ ảo lung linh rất đẹp, An An thích thú đứng sát vào tấm kính để ngắm nhìn mọi thứ.

Ngay khi cánh cửa sắp đóng thì ở ngoài đột nhiên vọng tới âm thanh ồn ào cùng tiếng bước chân vội vã. Phút chốc một nhóm người đi vào, thì ra là mấy vị khách ngồi ở cái bàn lớn lúc nãy. Hắn ôm cô lùi lại phía sau, những người ở bên ngoài vẫn chen vào, thang máy chỉ chứa được mười lăm người giờ đã đứng kín. Cuối cùng họ nghe tiếng chuông báo quá tải mới đi ra bảo đợi chuyến sau. Cửa dần đóng lại, chầm chậm đi xuống dưới.

Thang máy chật chội, cô bị ép vào sát tường, tay đặt trước ngực, cảm nhận rõ sự ngột ngạt trong không gian bịt kín. Hắn đứng sát ngay sau lưng, một tay đặt lên tường phía trên đầu An An, cố giành lấy chút không gian, một tay ôm lấy cô không để người khác chạm vào.

Mọi người đứng trong thang máy đều bị ép chật cứng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, cô cảm thấy người mình càng ngày càng như bốc hỏa, thang máy sao mà đi chậm quá vậy.

Đột nhiên thấy ngưa ngứa ở eo, cô kinh ngạc, muốn quay đầu nhưng bị thân hình đằng sau chèn lại, không có chút khe hở nào. Tiểu Vũ đặt tay lên eo cô, ngón tay khẽ vẽ thành những vòng tròn, An An cảm thấy tê dại, dạ dày như thắt lại, khó chịu, hắn dám trêu chọc cô.

Mọi người đều chăm chú nhìn về phía cửa thang máy, mong xuống dưới thật nhanh, chẳng ai chú ý đến sự thân mật của họ. Gương mặt cô đỏ bừng, mắt dán vào Tiểu Vũ đang phản chiếu trong gương, mắt hắn long lanh nhíu lại thích thú, cô biết hắn đang cố ý.

Bàn tay đặt trên eo càng tự tung tự tác, theo eo dần dần đặt lên sát ngực, cả người cô bủn rủn, cố gắng tách ra để lấy chút không gian, rồi đưa tay xuống nắm chặt lấy bàn tay đó, ngăn hắn làm loạn.

Tay hắn bị giữ chặt không thể cử động được nhưng ngón tay vẫn lén lút gợn nhẹ lên ngực cô, An An vội túm lại, haingười cứ thế quấn vào nhau, cơ thể ép sát, bàn tay nóng hổi.

Cô dùng mắt cảnh cáo hắn không được làm bừa qua hình ảnh phản xạ trên tấm kính. Tiểu Vũ chớp chớp mắt cười. Cuối cùng thì bàn tay ấy cũng dừng lại.

Nhưng tay không cựa quậy được thì đầu hắn lại càng ngày càng cúi sát, đặt ngay vào sau gáy cô. Cảm nhận được hơi thở phía sau cổ, An An lo lắng khó chịu ép sát người hơn vào tường muốn tránh, nhưng nó cứ như hình với bóng khiến cô không thể thoát được

Cô khẽ siết tay hắn ra hiệu đừng náo loạn nữa. Không chịu nổi, An An khép mắt lại, không dám nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn kia như muốn nuốt gọn, khiêu khích cô. Nhưng nhắm mắt lại thì càng cảm nhận được rõ ràng hơn hơi thở đó, qua sự chuyển động của cơ ngực, lúc chầm chậm lúc dồn dập, đè lên cả người như bị khống chế, cơ thể cô nằm trong vòng tay Tiểu Vũ, siết chặt, đầy hòa hợp.

A!, cô mở trừng mắt, kinh ngạc nhìn vào gương mặt đang trộm cười kia, hắn đang nhẹ nhàng dùng môi mơn man nơi cổ mình, gáy cô đơ lại, cơ thể căng cứng. Lo lắng sợ bị người khác phát hiện, tim đập thình thịch, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, cô càng siết chặt lấy tay hắn. Vũ Minh điên rồi, nếu bị người ta phát hiện thì làm thế nào, xấu hổ chết mất. Lo lắng, ngượng ngùng, mê đắm và cả cảm giác ngăn cấm đầy cám dỗ mạnh mẽ dồn lên đầu, trong cái không gian ngột ngạt này nó càng khiến đầu óc cô quay cuồng.

Thích thú với cảm giác nghe thấy trái tim cô đang đập điên cuồng, Vũ Minh càng ép vào chặt hơn. Cô gái đáng yêu, hắn khẽ cười, trêu chọc cô thật thú vị.

Hôm nay An An mặc một chiếc áo yếm để lộ ra một khoảng lưng trắng trẻo, đứng sát có thể ngửi được mùi hương hấp dẫn nơi cô, làm sao hắn chịu cho nổi. Mặc dù ở đây đông người, nhưng vì hoàn cảnh chật chội nên hắn mới có cơ hội này.

“Đinh”, cuối cùng thang máy cũng tới nơi. Đám đông ào ào tràn ra ngoài. Không còn chật chội nữa, cô vội đẩy hắn, quay người, lườm một cái, rồi cúi đầu kéo tay hắn rời khỏi chỗ đó. Hắn khẽ cười chạy theo sau.

Vội vội vàng vàng đi thật nhanh, đến một góc trong sảnh lớn cô mới hất tay Tiểu Vũ ra, giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Nét mặt tức giận còn vương chút hưng phấn đang hồng lên.

“Cậu thật quá đáng, vừa rồi sao cậu có thể... bao nhiêu người như thế”, hắn hại cô bây giờ ngượng đến nỗi không dám đi ra ngoài gặp người khác. Vũ Minh khẽ cười, tiến gần lại ôm chầm lấy cô đè sát vào tường: “Không thể trách tôi, là do cô hấp dẫn tôi”, nói rồi nháy mắt nhìn cô. “Vớ vẩn”, cô đẩy hắn ra nhưng bản thân lại bị giam lỏng giữa ngực hắn và bức tường.

“Nhìn cô xem, hôm nay mặc áo thế này, lại còn rất thơm, đứng ngay trước mặt làm sao tôi chịu được”, nói xong vội đặt một nụ hôn lên môi cô, tỏ vẻ khoái chí.

Hơ, tên nhóc này, đã lợi dụng người khác còn tự đắc không chịu nhận. “Nhưng cậu cũng không thể làm như vậy trong hoàn cảnh nhiều người thế chứ. Nếu bị nhìn thấy thì người ta nghĩ sao, xấu hổ lắm”, cô vẫn còn giận nhéo má hắn.

Nhưng Tiểu Vũ làm như không có chuyện gì, cười nói: “Vậy là trong hoàn cảnh không có người thì được phải không?”, đôi mắt sáng lên ý đồ đen tối. Quỷ thật, cô không muốn tiếp tục tranh luận với hắn về vấn đề này nữa, “Dù hoàn cảnh nào cũng không được”, cô càu nhàu.

Mặt hắn thoáng chốc ỉu xìu, ra vẻ buồn bã: “Không công bằng, do cô cám dỗ tôi mà lại đi trách tôi”. Nhưng vừa nhìn thấy cô sắp giận thì hắn vội cười nói: “Thế này nhé, cô muốn tôi về sau không thế nữa, cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

An An không muốn chấp nhặt hắn, đúng là lằng nhằng. Côyên lặng nhìn khuôn mặt dễ thương của hắn, đợi xem hắn nói gì.

“Nếu như muốn tôi về sau không thế này nữa, dĩ nhiên là được, nhưng phải cho một cái hôn an ủi.” Thấy cô có vẻ còn giận, hắn giả vờ làm ra vẻ ủ rũ: “Nhớ cô mà còn phải kìm nén. Vậy có được một cái hôn an ủi không? Tôi rất ngoan mà”, nói xong còn chớp chớp mắt, hàng lông mi thật khiến người khác không cầm lòng nổi.

An An không nén được cười, đúng là tiểu quỷ, muốn giận cũng không được. Được rồi, nhìn hắn dễ thương thế này thôi thì cho hắn một nụ hôn an ủi vậy. Cô bám vào vai hắn hơi nhón chân lên đặt lên môi một nụ hôn. Sau đó lùi lại dựa người vào tường nhìn hắn cười: “Như vậy được rồi chứ”. Nhưng Tiếu Vũ bất động không có phản ứng nào cả.

Hắn nhìn chằm chằm vào môi An An, hồi lâu sau mới thốt một câu: “Nụ hôn an ủi không phải vậy”, nói xong liền cúi xuống hôn lên môi cô. Hắn muốn phải mạnh mẽ cuồng nhiệt hơn thế này. Chân cô mềm nhũn, chỉ biết bám vào vai hắn, hai người chìm trong ngây ngất.

Mãi lâu sau Tiểu Vũ mới từ từ buông cô ra, sự cuồng nhiệt vẫn còn trong đôi mắt của người đối diện. Hắn ôm lấy cô, kéo đầu cô ngốc này tựa lên ngực hắn. Phải đến khi nào mới thực sự có được cô, thử thách này còn phải đợi đếnbao giờ.

Đêm lãng mạn, đam mê, ấm áp ấy chỉ thuộc về hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.