Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 60: Thẳng thắn



Tiếng nhạc quen thuộc cất lên, An An chầm chậm mở mắt, trên môi còn rõ nụ cười, điện thoại của Tiểu Vũ đến rồi. Nhấn nút tắt xong, từ từ nhìn căn phòng lạnh lẽo, một màu trắng sáng, cuối cùng mới ý thức được rằng, nơi mình đang ở là khách sạn không phải nhà. Nở nụ cười tự an ủi mình, kết cục này do cô chọn, cho dù mẹ Minh Minh không đuổi thì cô cũng quyết rời bỏ nơi đó.

Nhớ lại tối qua Tiểu Vũ gọi điện làm bạn với cô tới tận lúc chìm vào giấc ngủ, trong lòng có chút ấm áp. Kể từ hôm nay, một cuộc sống mới sẽ bắt ầu.

Hôm nay giám đốc Kiều trở về, vừa vào công ty đã triệu tập cuộc họp với các trưởng phòng. Trong phòng họp, ông ngồi ở vị trí phía chính giữa, phó giám đốc Phương và Phương Hoa ngồi một bên, cô không nhìn mà ngồi thẳng xuống chỗ đối diện họ. Giám đốc Kiều cùng mọi người tổng kết sơ lược kết quả lần đi Thượng Hải vừa rồi, sau đó các trưởng phòng lần lượt báo cáo tình hình. Phó giám đốc Phương cứ nhìn chằm chằm An An, ngay cả Phương Hoa cũng tỏ vẻ khinh khỉnh. Cô bình tĩnh không thèm để ý đến họ, chăm chú lắng nghe những đánh giá của giám đốc Kiều, nghĩ bọn chúng cũng không dám giở trò gì nữa.

Buổi họp kết thúc, giám đốc Kiều trực tiếp bảo An An đến phòng làm việc. Cô đi theo ông vào phòng, khẽ khép cửa lại, ngồi trước bàn làm việc. Cô chắc là giám đốc Kiều cũng đã nghe được điều gì đó.

“An An, gần đây sao rồi? Trông tiều tụy quá.” Ông nhỏ nhẹ hỏi, giọng đầy quan tâm. An An khẽ cười: “Có thể là do mới về, còn hơi mệt”.

“Tôi biết, gần đây trong công ty có một số lời đồn đại không hay”, giám đốc Kiều gật đầu, “Tuy nhiên, tôi tin là cô có thể giải quyết được. Tôi chỉ quan tâm đến năng lực làm việc, còn cuộc sống riêng tư, tôi không muốn can thiệp, hy vọng cô không làm ảnh hưởng đến công việc là được”. An An cảm kích mỉm cười: “Giám đốc Kiều, ông yên tâm. Tôi sẽ xử lý ổn thoả chuyện này, không để ông thất vọng”.

“À, còn về mấy tin đồn, cô cũng không cần phải để tâm làm gì.” Giám đốc Kiều khuyên: “Một thời gian nữa, những tin đồn sẽ chấm dứt thôi”.

“Cảm ơn giám đốc, tôi hiểu, tôi sẽ không để tâm đếnchúng”, An An gật đầu hứa. “Cô chỉnh lý kỹ càng lại bản tổng kết công việc ở Đại Liên rồi gửi cho tôi một bản”, ông nhắc. An An gật đầu đứng dậy xin phép ra ngoài, lúc sắp bước đến cửa thì nghe thấy tiếng của giám đốc Kiều từ đằng sau: “Đối với những kẻ đặt điều lần này, tôi sẽ xử lý”. An An không quay đầu lại cứ thế đi thẳng.

Giám đốc Kiều là người rất tinh ý, những việc Phương Hoa làm, cho dù cô không nói cũng không qua được mắt ông. Giám đốc Kiều ghét nhất những kẻ lấy tiền của công ty để đút túi mình, hơn nữa điều thất bại lớn nhất của Phương Hoa chính là khi bị triệu về không biết tự kiểm điểm bản thân, còn gây thêm bao nhiêu chuyện. Lần này có lẽ phó giám đốc Phương cũng không chống đỡ nổi cho anh ta rồi. Chuyện này coi như đã xong.

Nhớ ra còn phải tìm một chồ ở, lúc ăn trưa An An kéo Tiểu Vân đến quán Thập Lý Hương dùng cơm. “Tiểu Vân, em biết gần công ty có chỗ nào cho thuê không?”. Cô vừa ăn vừa dò hỏi, Nhạc Vân lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Chị An, chị muốn thuê phòng hả? Chị không ở nhà nữa ư?”.

An An do dự một lúc rồi quyết định nói thật với Tiểu Vân: “Chị đã dọn khỏi nhà bạn trai, dự định thuê phòng ở ngoài, em xem gần đây có căn hộ nào rộng rãi một chút không? Chỉ cần thoải mái, còn tiền bạc thì có thể thương lượng”. Nhạc Vân hơi hiểu ra, lời đồn đại không hẳn là không có căn cứ: “Chị An, chị và bạn trai cãi nhau à?”.

Cô ngập ngừng, khẽ gật đầu: “Chị và bạn trai chia tay rồi”. An An nói lướt qua khiến Nhạc Vân không đoán biết được tâm trạng của cô lúc này, nó giống như việc cả hai vừa nói chuyện về vấn đề thời tiết vậy.

Nhạc Vân cắn môi, quyết định hỏi An An cho rõ: “Chị An, vậy thật là ở Đại Liên chị có quen bạn trai mới?”. An An thở dài: “Cũng không hẳn, chị quen người đó từ lúc còn ở đây”. “Ồ, vậy có phải là người em họ của chị không?”, ánh mắt đầy nghi ngờ của Nhạc Vân đã có phần chắc chắn là mình đoán không lầm.

An An im lặng một lúc, húp một chút canh rồi cười nói: “Tiều Vân, xin lỗi em. Cậu ấy là Tiểu Vũ, bạn mới của chị”. Vẻ mặt Nhạc Vân tỏ rõ sự thất vọng, anh chàng đẹp trai này cuối cùng đã bị An An nhanh chân cướp trước rồi. “Chị An, chị quen anh ấy thế nào, tại sao em không gặp được một anh chàng đẹp trai như thế?”, Nhạc Vân mặt đầy tiếc nuối, vốn dĩ cô nàng cho rằng có thể thông qua An An để tiếp cận Tiểu Vũ, ai ngờ thì ra cô đã sớm sở hữu rồi. “Tiểu Vân, bạn của Tiểu Vũ cũng rất đẹp trai”, cô nhớ đến Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, An An không nén được cười, Mần Nhất Hàng thì không dễ chịu cho lắm nhưng VệTử Minh thì có thể thử. Ánh mắt Nhạc Vân bồng sáng lên “Thật ạ?”, đúng là con gái, nghe đến trai đẹp là đã tỉnh lại ngay.

Nhạc Vân bỗng ngập ngừng, định nói mà không dám mở miệng, An An khẽ cười: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi?”. “Chị An, chẳng phải chị nói Tiểu Vũ mới hai mươi hai tuổi, vậy kém chị tới sáu tuổi còn gì?”, cuối cùng cô nàng cũng không nén nổi sự tò mò.

“À, chị vốn cũng nghĩ rằng cậu ấy quá trẻ, không chấp nhận được”, An An cười trừ: “Nhưng, có những việc bản thân mình không thể quyết định”.

Nhạc Vân nhìn thấy nụ cười của An An, nhưng cô nàng này vẫn có thể cảm nhận được trong đôi mắt ấy đang chất chứa chút gì đó ưu tư, chắc chắn có rất nhiều áp lực. Gần đây những lời đồn thổi trong công ty, mặc dù trước mặt không ai thể hiện ra nhưng vẫn có người bàn tán. Nhạc Vân bỗng nắm lấy tay An An, nhìn cô bằng ánh mắt khích lệ. Cô cảm động, khẽ cười nhận sự an ủi của Tiểu Vân.

“Chị An, vậy mấy ngày nay chị định ở đâu?”, Tiểu Vân hỏi.

“Chị đang ở khách sạn Trường Phong, tính tìm được phòng sẽ chuyển đi.” Cô thở dài. Nhạc Vân gật đầu, nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay là trước chuyển đến nhà em ở đi”.

An An cười: “Cảm ơn em, không sao đâu, chị ở tạm khách sạn, có lẽ cuối tuần này có thể tìm được”. Nhạc Vân đành gật đầu, “Nếu chị cần gì thì cứ nói em nhé”.

An An cuối cùng cũng thở phào như trút được gánh nặng, chí ít đến lúc này vẫn còn một người bạn bên cạnh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.