Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 82: Đi bơi



Tiểu Vũ không vì chuyện An An không mang thai mà quá thất vọng, bởi vì trong thâm tâm hắn đã sớm có giải pháp. Cứ từ từ, hắn sẽ cố gắng làm bằng được, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ không phải là chuyện này, Tiểu Vũ bắt đầu có một kế hoạch.

An An vì chuyện Tiểu Vũ dám dọa mình nên bắt hắn dẫn cô đi chơi.

Thời tiết gần đây rất nóng nên Tiểu Vũ đề nghị đi bơi vào buổi tối. Tối thứ Bảy, hắn hẹn cả Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bọn họ mồi người đều dắt theo một em, vậy là cả sáu người cùng đi đến một bể bơi bốn mùa trong nhà.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa nghe có thể dẫn theo người đẹp đi bơi đêm liền hét lên vui sướng, như vậy có thêm cơ hội vun đắp tình cảm. Vừa dạy bơi vừa tán gái, quá đã!

An An nghe mấy người họ nói chuyện khẽ lắc đầu cười, đúng là hai anh chàng này không thể rời xa phụ nữ mà. Tiểu Vân gần đây cũng không nhắc gì tới họ, lẽ nào Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng lại chuyển sang mục tiêu mới rồi? Haizz, xem ra Nhạc Vân đúng như Tiểu Vũ nhận xét, không họp “khẩu vị” với hai người này.

Mọi người đi thay đồ bơi, lúc bước ra đã thấy hai người này đang huýt sáo với ba cô gái. Ánh mắt của Tiểu Vũ không rời khỏi người An An, cơ thể nhỏ nhắn của cô được bộ áo tắm ôm gọn để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Hắn mặc kệ hai tên kia, đi thẳng tới bên An An đưa cô xuống bể bơi.

“Chà, tên này đúng là bủn xỉn, không để cho bọn mình thưởng thức một chút”. Vệ Tử Minh bất mãn phàn nàn, trong mắt tên ngốc này chỉ có An An, như vậy cũng tốt, hắn sẽ không để tâm đến hai cô em xinh đẹp này nữa. Sau đó mỗi người dìu cô gái đi cùng của mình xuống nước.

Vừa chạm vào nước, toàn thân An An co rúm lại, không ngờ nước lại lạnh như vậy, cô nắm chặt tay Tiểu Vũ hào hứng cười: “Woa, thiệt là đã, lâu lắm rồi em không đi bơi”. Tiểu Vũ vuốt nước trên mặt cô, nói: “Hôm nay anh cho em bơi thỏa thích đấy”, nói xong còn hỏi cô đầy nghi ngờ: “Em có biết bơi không đó?”.

“Biết chứ, em là người miền am mà, đương nhiên là biết, từ hồi mười tuổi em đã biết bơi rồi”, An An đắc ý khoe.

Tiểu Vũ nhìn cô ngờ vực, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi “Thật á? Nhìn không giống như là biết bơi!”.

“Vậy mình bơi thi đi. Đường bơi này chắc chừng một trăm mét, từ đây tới kia, ai đến trước người đó thắng?”, An An thách đố.

“Được thôi, vậy người thắng có quyền ra một yêu cầu, em thấy sao?”, Tiểu Vũ cười thầm trong lòng, đồ ngốc này lại muốn chui đầu vào rọ.

An An nghiêng đầu nói: “Được”.

Tiểu Vũ vỗ vai cô: “Thế này nhé, anh nhường em một sải người, em bơi trước đi, nếu không lại bảo anh chơi xấu”. An An thấy vẻ tự tin của hắn liền đồng ý, nói xong, quay người áp sát vào tường bể bơi, Tiểu Vũ cũng theo ngay phía sau. Cô thả lỏng tay, cả người phóng về phía trước, cố sức bơi.

Tiểu Vũ mỉm cười, sau đó ra sức đuổi theo bóng người phía trước.

An An bơi rất cừ, tốc độ không hề chậm. Mặc dù đã lâu không xuống nước nhưng động tác vẫn rất nhuần nhuyễn, cánh tay liên tục rẽ đường phía trước, đôi chân không ngừng đạp nước phía sau, nhanh chóng tiến về đích.

Tiểu Vũ vẫn không vượt lên An An, giữ một khoảng cáchnhất định, chờ đến lúc cô sắp về đích.

Quả nhiên lúc gần đến đích, Tiểu Vũ đột ngột tăng tốc, thoáng chốc đã vượt lên trước mặt cô. An An thấy vậy trong lòng nôn nóng, càng cố sức bơi về phía trước.

Đúng lúc An An sắp chạm tay đến tường bể bơi thì Tiểu Vũ đã thoải mái chạm đích. Cô không ngờ mình lại thua.

An An thở hổn hển bám vào gờ tường nói: “Anh ăn gian, rõ ràng là bơi nhanh nhưng cố ý bám phía sau, cuối cùng mới vượt lên”.

Tiểu Vũ khẽ cười, một tay bám vào thành bể bơi, một tay vòng qua eo cô. Chỗ này nước sâu, hai người đều không chạm chân tới đáy, “Anh chưa bao giờ nói là mình bơi quá chậm”, An An véo má hắn vì sự láu cá này: “Anh cố ý để em thua mà”.

Tiểu Vũ thấy cô có vẻ mệt liền đỡ cô đi về phía thang, sau đó đặt một chân lên đấy, một tay bám vào tay nắm, còn một tay thì vòng ôm lấy eo An An: “Dĩ nhiên, là anh cố ý đó”. Tiểu Vũ cũng không giấu giếm, hắn vốn dĩ muốn cô thua.

An An làm mặt giận đẩy người hắn: “Đâu thể thế được!”.

Tiểu Vũ cười, vội ôm ghì lấy cô dỗ dành: “Đừng giận nữa, cùng lắm thì lần sau sẽ để em thắng”. “Em vốn không thể thắng được, vậy mà anh còn như thế..An An vẫn còn phụng phịu.

Tiểu Vũ nhìn đôi môi hồng đang cong lên của cô, mi mắt đọng vài giọt nước, trông thật đáng yêu. Không kìm hắn cười khẽ rồi hôn lên môi cô, vợ hắn giận rồi, ghê gớm quá đi.

An An cố tình quay đầu đi, nhưng đôi môi của Tiểu Vũ cứ dính lấy không rời. Để cảm nhận vẻ mềm mại của cô, tay hắn lướt xuống phía dưới người cô, chiếc áo tắm mỏng bó sát cơ thể giống như một lớp da thứ hai. Cơ thể Tiểu Vũ bỗng chốc nóng bừng, cảm giác này thật tuyệt.

An An bị Tiểu Vũ hôn đến nỗi mê muội, chỉ có thể tựa sát người vào tường, ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu của hắn, phần cơ thể được hắn vuốt ve bắt đầu nóng lên đầu óc hoàn toàn mụ mị.

Tiểu Vũ ôm chặt lấy cô, ép sát hai cơ thể vào nhau, lại mặc đồ bơi dầm mình trong nước, cảm giác thật mê hoặc. Trong lòng hắn có chút hối hận, chầm chậm ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cô, thì thầm: “An An, mình về nhà đi”.

An An từ từ mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt đầy ắp ham muốn của hắn, còn có thể cảm nhận rõ sự bộc phát của hắn, dù vậy cô vẫn trả lời rất khó khăn: “Nhưng mình vừamới tới. Bây giờ về... sẽ..

Tiểu Vũ lại cúi thấp xuống hôn cô, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm: “Đúng thật là không nên đi bơi, chẳng bằng làm đôi uyên ương bơi ở nhà”.

An An cười khẽ đẩy vai Tiểu Vũ, tên quỷ này, đúng là làm người ta bực mình.

Cả bọn bơi đến mười giờ tối mới về, Tiểu Vũ lúc nào cũng ôm chặt lấy An An, ánh mắt luôn giục cô nên về sớm. Còn hai người kia thì chỉ mải liếc mắt đưa tình với mấy cô em của họ, xem ra tiến triển rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.