Cho đến khi ngồi vào xe,
An An vẫn cho rằng đây là một giấc mơ, nhớ lại lúc nãy mới cầm tờ giấy kết hôn,
tấm hình hai người cười trong hạnh phúc, cô thấy quá đột ngột, mọi thứ diễn ra
quá nhanh.
Ngẩn ra cười quay sang
nhìn Tiểu Vũ, vẫn chưa dám tin: “Tiểu Vũ, chúng ta thật đã...?”. Tiểu Vũ nựng
mặt cô cười: “Đừng nghi ngờ gì nữa. Em nhìn xem, giấy tờ bằng chứng rõ ràng của
nhà nước cấp đây, anh thuộc về em rồi! Haha, em phải có trách nhiệm, không được
ỷ lại đâu đấy”.
Cô gái ngốc này, sao đến
giờ này còn chưa tỉnh. May là hắn không cho cô cơ hội để do dự, nếu không chẳng
biết đến khi nào mới có thể lừa cô về nhà mình. Tiểu Vũ bật cười, mặc kệ, dù
sao thì giờ cô có hối hận cũng không được nữa rồi, chạy không thoát đâu. Hắn
không kìm được ôm chặt lấy c, bà Lục à, haha, An An của hắn, chỉ cần nghĩ tới
đã thấy vui phát điên lên được.
An An bị hắn ôm vào lòng,
siết chặt đến nỗi cô cảm giáclồng ngực hắn như muốn dính sát vào trái tim mình.
Họ thực sự đã kết hôn rồi, nhận thức này phá vỡ mọi thứ gọi là lý trí. Dù có do
dự và hoang mang ra sao thì hắn cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào để từ chối,
chính bản thân cô cũng không đủ sức phản kháng. Thật sự cô rất muốn, rất muốn
được kết hôn cùng hắn. Nụ cười rạng rỡ nở dần trên gương mặt An An, cô đưa tay
ôm chặt lưng hắn, hạnh phúc nói: “Tiểu Vũ, em yêu anh!”.
Bà xã, đúng thế, cô cười
hạnh phúc: “Ông xã của em!”. Cô muốn hét thật to để cho toàn thế giới biết để
chia sẻ niềm hạnh phúc này với mình.
Người tài xế ngồi phía
trước im lặng lắng nghe những lời âu yếm họ dành cho nhau, cuối cùng không nén
được tò mò: “Hai bạn mới đăng ký kết hôn à? Tôi thường chở những cặp mới kết
hôn, trông ai cùng ngây ra không dám tin đó là sự thật”.
Tiểu Vũ ôm An An vui vẻ
trả lời: “Vâng, cuối cùng chúng tôi đã kết hôn rồi”.
“Ồ, nhìn hai bạn thế này
nhất định sẽ rất hạnh phúc”, người tài xế nhìn qua cửa kính thấy hai người ôm
nhau cười cũng vui vẻ chúc phúc cho họ. “Nhất định là thế rồi!”, Tiểu Vũ cảm
kích càng ôm chặt An An hơn, cô mỉm cười, lên tiếng: “Cảm ơn bác!”.
Hai người nhìn nhau, bao
nhiêu người chúc mừng thế này, tình yêu của họ lại nồng nhiệt yêu thương nhau
đến thế, con đường họ đi chắc chắn sẽ thuận lợi.
Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn
qua cửa kính thấy chiếc taxi đằng sau đang bám sát. Họ đã mời Vệ Tử Minh và Mần
Nhất Hàng cùng đi đến Greenery ăn mừng, vì hôm nay hai người họ đã lập công
lớn.
Xe giảm tốc độ rồi dừng
lại trước nhà hàng, Tiểu Vũ trả tiền bước xuống xe, vòng sang bên mở cửa cho An
An, dìu cô xuống. An An mỉm cười, hắn thật chu đáo. Tiểu Vũ ôm cô vào lòng, cằm
tì sát vào đầu cô, chỉ muốn mãi thế này, người con gái hắn yêu thương nhất!
Ngoái đầu thấy hai người
kia đã xuống xe, ánh mắt đầy ghen tỵọn họ.
“Người anh em, hôm nay
tôi phải ăn những món đắt nhất!”, Vệ Tử Minh vừa mở miệng đã không khách sáo.
“Haha, không thành vấn
đề, hôm nay cậu cứ thoải mái lấy thẻ của tôi mà tiêu, hết tôi còn cái khác”,
Tiểu vũ vui vẻ khẽ đấm vào vai cậu ta, quả thật hắn rất cảm động về sự nhiệt
tình của họ. Bốn người vui vẻ bước vào trong.
Quả nhiên, Vệ Tử Minh và
Mần Nhất Hàng chẳng khách sáo cầm ngay lấy thực đơn, gọi những món đắt nhất,
sau đó còn kéo người phục vụ khác lại hỏi loại rượu vang đỏ ngon nhất ở đây là
năm nào.
Tiểu Vũ để mặc bọn họ,
ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn An An. Cô nhìn lại, nắm chặt lấy tay hắn, gương mặt
tỏa sáng bởi nụ cười trên môi, họ cứ thế thầm thì tình tứ với nhau.
Sau khi dặn dò nhân viên
phục vụ xong, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng chịu không nổi cảnh hai người này âu
yếm lộ liễu quá mức, liền nhắc: “Này, hai người âu yếm thì cũng phải nghĩ tới
hai bọn tôi chứ. Cứ trêu ngươi thế sao chịu nổi hả?”. Vệ Tử Minh nói giọng hết
sức “du côn”.
“Cậu ghen tỵ à, thế thì
cũng đi tìm một cô đi!”, Tiểu Vũ vờ cố ý thách thức.
Vệ Tử Minh nói vẻ sầu
não: “Người anh em à, chẳng phải nhờ hai đứa tôi giúp chuẩn bị từ tinh mơ,
không thì An An đâu có dễ bị mắc lừa nhanh thế, haha”, cậu ta cũng không chịu
thua liền trả đũa.
“về việc này, quả thật vô
cùng cảm ơn hai cậu”, Tiểu Vũ nhớ đến sự vất vả của họ đã dậy từ rất sớm để
giúp hắn chuẩn bị, trong lòng đầy cảm kích. An An ngạc nhiên nhìn hai người:
“Các anh? Ai đã nghĩ ra chuyện này?”, rồi quay sang Tiểu Vũ: “Nhất định lại là
con người tinh quái này rồi”, chỉ có hắn mới nghĩ ra chuyện bất ngờ này.
“Anh sao mà giỏi vậy
được, chỉ là thấy người khác quảng cáo thế nào thì học theo thế ấy! Chẳng phải
là rất đẹp sao!”, Tiểu Vũ đắc ý hôn lên mặt cô: “Điều quan trọng nhất là em
thích...”.
An An ngượng ngùng cúi
đầu cười khúc khích: “Làm người ta cứ ngẩn ra”.
Tiểu Vũ nghe thấy thế
liền nói: “Anh thích em ngẩn ngơ, ngốc nghếch thế đấy, nhưng lại là người dịu
dàng nhất”.
“Lạy hai người đó, tha
cho bọn này đi”, Vệ Tử Minh không chịu nổi nữa, nét mặt lộ vẻ đau khổ.
Tiểu Vũ trừng mắt với cậu
ta, cái tên này đúng là làm hỏng bầu không khí.
An An khẽ cười: “Đúng
rồi, cảm ơn các anh rất nhiều”, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, cô quay mặt
sang nghi hoặc hỏi Tiểu Vũ: “Làm sao anh lấy được hộ khẩu? Anh đã nói với người
nhà rồi à?”. Cô vẫn lo lắng, gia đình Tiểu Vũ không phản đối gì sao?
“Hai ngày anh về muộn như
vậy là vì đi lấy cái thứnày đây”, Tiểu Vũ cười giải thích: “Anh đã nói với họ,
công ty cần làm tài khoản nên cần bản chính sổ hộ khẩu. Ban đầu họ cũng không
tin, nhưng sau đó vì bị anh quấy rầy nhiều quá đành đưa ra”. Trời ạ, hắn đã nói
với gia đình thế sao?
An An không thể tin được
trừng mắt nhìn hắn: “Vậy chẳng phải là vẫn chưa nói sao?”.
Tiểu Vũ vỗ về: “Đừng lo,
họ chẳng quan tâm anh cưới ai đâu, chỉ để tâm đến chuyện anh có tìm họ để xin
tiền hay không thôi”. Hắn cười mỉa mai.
Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng nghe thấy liền ngẩng lên quay sang nhìn. Không ngờ gia đình Tiểu Vũ lại
phức tạp như vậy.
An An vẫn lo lắng:
“Nhưng...”, Tiểu Vũ liền đặt lên môi cô một nụ hôn, mãi sau mới buông ra: “Được
rồi, đừng lo lắng nữa, cha mẹ em bên đó tối nay về, mình sẽ gọi điện báo, được
không nào? Anh tin là nhất định cha mẹ em sẽ thích anh, bảo đảm đó”.
Trời, hai người đối diện
ngồi nghe mà sững người. Tên Tiểu Vũ này cũng lợi hại thật, dám tiền trảm hậu
tấu, chẳng nói cho ai, vô tình họ trở thành người đầu tiên biết chuyện kết hôn
của hắn và An An.