Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

Chương 3: Số phận trớ trêu



Thành phố đèn hoa xán lạn, Tiểu Úc ngồi trong xe, cảm thấy không an tâm chút nào, hai tay nắm chặt dây an toàn, hoàn toàn không còn tâm tư để thưởng ngoạn cảnh đêm của thành phố.

Những con phố quen thuộc hiện lên trước mắt cô, ngay sau đó cô nhìn thấy quán bar mà cô thường xuyên lui tới, bỗng nhiên cô lại thấy nhớ mùi vị của kem thuyền chuối.

“Chúng ta tới quán bar kia ngồi một lúc đi!” Tiểu Úc chỉ về phía quán bar ở cách đó không xa. Trên con phố dài đèn hoa rực rỡ, quán bar này chẳng khác gì những quán khác cả, thậm chí nếu không để ý thì nó rất dễ bị nuốt chửng giữa dãy đèn hoa nhấp nháy.

Ivan thoáng kinh ngạc, cô cứ tưởng anh sẽ hỏi điều gì đó nhưng anh không hỏi gì cả, cho xe dừng lại trước cửa quán bar.

Vào trong quán bar, Tiểu Úc thạo đường, kéo Ivan tới trước quầy bar, nhân viên phục vụ cũng không hỏi gì cả, làm ngay một phần kem thuyền chuối rồi đặt trước mặt cô.

Tiểu Úc vui vẻ đón lấy, quay sang hỏi Ivan: “Anh muốn uống gì cứ gọi tự nhiên, tôi mời.”

“Em?” Ivan nhìn phần kem thuyền chuối trong tay cô vẻ hờ hững. “Nếu tôi nhớ không nhầm, ngay đến tiền mua một bát mì em cũng không có mà.”

“Xí!” Tiểu Úc tỏ vẻ bất cần, gõ gõ ngón tay xuống mặt quầy bar, nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho anh ấy một ly Hennessy, ghi vào bill của tôi.”

Một ly Hennessy nhanh chóng được đặt trước mặt Ivan, anh cầm lấy chiếc ly khẽ lắc nhẹ, thứ chất lỏng màu hổ phách chao đi chao lại trong ly.

“Sao em biết tôi thích uống loại này?” Anh càng cảm thấy thú vị hơn.

Tiểu Úc thì lại không bận tâm chút nào, cầm cốc kem chuối ăn ngon lành, buột miệng trả lời: “Tình cờ thôi.”

“Ồ? Tình cờ?”

“Ừm…” Cô lại xúc một miếng kem, miếng kem vẫn chưa đưa vào miệng, giọng cô mơ hồ trở nên lạnh giá hơn: “Tình cờ!”

Nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Ivan, nhân viên phục vụ tốt bụng bèn giải thích: “Bởi vì có người thích uống…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã gặp phải ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh, vội vã im lặng.

Nửa sau của câu nói này khiến Ivan vô cùng tò mò, nhân lúc Tiểu Úc đi vào nhà vệ sinh, anh bèn dò hỏi nhân viên phục vụ. Anh chàng phục vụ đang cảm thấy bí bách vì không nói ra được, lập tức nói hết những gì mình biết, mặc dù những điều anh ta biết thực ra cũng không nhiều lắm.

Thế là, sau khi nghe anh ta thêm mắm thêm muối, Ivan đã được nghe một bi kịch tình yêu về một cô gái si tình, đau khổ chờ đợi một người đàn ông bạc tình suốt tám năm ròng.

Nói một cách cụ thể, tám năm trước, Tiểu Úc đã gặp một người đàn ông uống Hennessy trong quán bar này, giữa họ không biết đã xảy ra chuyện gì sâu đậm, chỉ biết cô không thể quên được người đàn ông đó, còn người đàn ông đó thì từ đó không thấy bóng dáng đâu cả, về sau, mỗi tuần Tiểu Úc đều tới đây để chờ đợi, chờ đợi người đàn ông đó xuất hiện, nhưng đã tám năm trôi qua, người đàn ông đó vẫn chưa xuất hiện lại…

Tám năm, có bao nhiêu người có thể chờ đợi một người suốt tám năm không đổi?

Ivan nghe xong câu chuyện, thấy tim mình loạn nhịp, một lúc lâu vẫn chưa định thần trở lại. “Tại sao cô ấy không đi tìm người đàn ông đó?”

“Cô ấy không biết gì về người đàn ông đó cả, không biết anh ta tên là gì, thậm chí còn không nhìn rõ anh ta trông như thế nào.” Sau khi đưa chuyện, nhân viên phục vụ còn không quên phát biểu quan điểm cá nhân của mình: “Thời đại này, các cô gái đẹp chỉ mải chạy theo mấy anh chàng giàu có, người như cô ấy, yêu một người đàn ông mà mình chưa hiểu gì một cách vô điều kiện, lại kiên trì chờ đợi suốt tám năm trời, thật đúng là còn hiếm hơn cả linh dương Tây Tạng.”

Ivan gật đầu tán đồng, hoàn toàn không biết rằng, câu chuyện tình yêu cảm động này thực ra còn có dị bản khác.

Đó là sau một lần ăn kem thuyền chuối ở quán bar này, Tiểu Úc đã vô cùng yêu thích mùi vị đó, không sao quên được, cho nên mỗi lúc có thời gian cô đều chạy tới đây ăn một cốc cho đỡ thèm.

Còn về cái người đàn ông thích uống Hennessy đó, khi Ivan cứ nhất quyết gặng hỏi cho kỳ được, Tiểu Úc đã nhìn chăm chú người đàn ông mà mình chưa hiểu rõ, lai lịch cũng không rõ ràng đang đứng trước mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên mong muốn được giãi bày. Con người đôi lúc là như vậy, những bí mật chôn chặt tận đáy lòng không muốn nói cho những người thân cận nhất của mình biết, nhưng đứng trước một người lạ, lại rất muốn nói ra, có lẽ vì biết hai người sẽ không gặp lại, bất kể có nói gì đều sẽ tan theo mây khói.

“Anh ấy là mối tình đầu của tôi…” Tiểu Úc chậm rãi nói, chiếc thìa bạc trong tay đảo đảo phần kem trong cốc một cách vô thức, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lanh lợi của cô bỗng trở nên thật buồn bã.

Tám năm trước, khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng ký ức của cô vẫn không vì thế mà trở nên mờ nhạt.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười bốn của cô, bạn bè đã dẫn cô tới quán bar sôi động này để chúc mừng sinh nhật cô.

Trong giai điệu chát chúa kích động, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, tất cả mọi người đều chìm đắm trong một thế giới xa hoa trụy lạc, chỉ có mình cô là cứ lấy tay bịt tai lại vì sợ thủng màng nhĩ, chốc chốc lại nhìn trộm những vũ nữ thoát y có thân hình nóng bỏng rồi lại hoang mang nhìn đi chỗ khác.

Vô tình ánh mắt của cô bị thu hút bởi một người đàn ông đối diện, bởi vì anh ta là người duy nhất trong quán bar không dõi theo chương trình đang biểu diễn trên sân khấu. So với những người đàn ông ăn mặc kỳ quái khác trong quán bar, anh ta ăn mặc không có gì nổi bật cho lắm, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh tím vừa khít và chiếc quần bò màu đen, nhưng ở anh ta toát lên một vẻ cao quý và hấp dẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác. Những quý tộc thực sự hoàn toàn không cần phải cố tình khoe mẽ, sự tự tin và quý phái sẽ bộc lộ một cách tự nhiên trong từng hành động, cử chỉ của họ chứ không giống như những kẻ trọc phú thích đeo đồng hồ Rolex, lái Porsche đi khắp nơi để khoe khoang mình có tiền, chỉ ao ước trên mặt mình được viết mấy chữ “tôi có tiền” mà thôi.



Nói tới đây, Tiểu Úc cố tình vỗ vỗ vai người đang sa sầm nét mặt. “Đừng hiểu lầm, tôi không nói anh đâu!”

Nói xong, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay của anh ta, cô cố kiềm chế để không phì cười.

Câu chuyện tiếp tục…

Tiểu Úc đang chờ người đàn ông đó quay lại để nhìn xem anh ta trông như thế nào thì nhân viên phục vụ đi tới hỏi họ muốn gọi đồ gì, mọi người đều gọi các loại rượu khác nhau, khi hỏi đến cô, ánh mắt cô vẫn đang dừng lại ở hình bóng đó, cô buột miệng nói: “Cho tôi một phần kem thuyền chuối!”

“Quan Tiểu Úc, cậu không nhầm đấy chứ?!” Một người bạn của cô hét ầm lên khiến không ít người phải ngoái lại nhìn, trong đó có cả người đàn ông đó. Anh ta quay lại nhìn Tiểu Úc, mà còn… nhìn rất lâu, tới mức khiến hai má cô nóng bừng.

Đáng tiếc do ở vị trí ngược sáng, cô không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ thấp thoáng cảm thấy hình như mắt anh ta đang cười.

Không bao lâu sau, hai cô gái dẫn Tiểu Úc vào đây đều đã kết thân được với hai anh chàng đẹp trai lạ mặt, thân thiết tới mức như thể sắp bước vào lễ đường kết hôn đến nơi vậy, mấy cậu con trai cũng lần lượt đi tìm kiếm các cô gái khác, để lại một mình cô vùi mình trong chiếc sofa màu đỏ thẫm, ăn kem thuyền chuối, xem biểu diễn múa thoát y.

Thật đúng là một trải nghiệm của băng và lửa!

“Cô em!” Một giọng nói ngọt ngào vô cùng vang lên bên tai cô, sau đó là mùi nước hoa Cologne lan tỏa trong không khí. Tiểu Úc hiếu kỳ ngẩng lên, một anh chàng đẹp trai ngồi xuống bên cạnh cô. Nếu như chỉ nhìn gương mặt thì Tiểu Úc thấy cũng tạm được, nhưng mái tóc được làm xoăn và nhuộm màu vàng hoe, cái áo phông màu đen phối cùng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tím, lại thêm chiếc quần bó lấy đùi, cách ăn mặc này quả thực hơi kỳ dị, Tiểu Úc giơ tay lau mồ hôi trên trán, quay người vào phía trong, cúi xuống tiếp tục ăn kem.

Anh chàng đẹp trai tiến sát lại vẻ đầy ám muội, trìu mến ôm lấy vai cô, ánh mắt không ngừng nhìn đi nhìn lại bộ váy mới mà cô đang mặc. “Ngồi một mình thì buồn lắm, anh ngồi cùng em được không?”

Tiểu Úc đang ôm cốc kem ăn ngon lành suýt chút nữa bị nghẹn, một lúc sau mới thở được, vỗ ngực nói: “Không cần đâu, cảm ơn chị!”

Cô cố tình nhấn mạnh từ “chị” và sung sướng nhìn gương mặt anh chàng trở nên tái mét.

Lúc này, người đàn ông đối diện đó lần thứ hai ngoái đầu lại, lần này một chùm ánh sáng màu tím nhạt chiếu tới, cô vẫn không nhìn rõ được diện mạo, chỉ thấp thoáng nhìn thấy các đường nét của gương mặt, gương mặt rất đẹp, đặc biệt là đôi môi… đang nhoẻn cười một cách vô cùng thích thú.

Giây phút đó, cô thực sự cảm thấy trái tim mình rung lên, thậm chí cô còn có cảm giác cơ thể mình nóng bừng, điệu nhạc rock đinh tai nhức óc cũng không át nổi tiếng trái tim cô đập rộn rã…

Đúng vào thời khắc đẹp nhất đó, một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, quần áo mặc trên người cũng không nhiều hơn vũ nữ thoát y trên sân khấu là mấy, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó, đặt bàn tay trắng nõn nà lên vai anh ta, cúi xuống thì thầm vào tai anh ta.

Sau đó, bọn họ khoác vai nhau rời đi.

Mối tình đầu ngây thơ của Tiểu Úc trong phút chốc tan thành mây khói…

Kể từ đó, cô thực sự nhận ra rằng, hoàng tử bạch mã không chỉ có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú mà còn phải có năng lực, có khí chất, chung thủy trong tình yêu.

Mặc dù hai mươi mấy năm qua, hình mẫu đàn ông này chưa từng xuất hiện nhưng cô luôn tin rằng tình yêu là duyên phận đã được sắp đặt từ trước, có một ngày, người đàn ông của cô sẽ xuất hiện trong thế giới của cô, để cô một lần được cảm nhận sự lãng mạn si mê trong tiểu thuyết ngôn tình…

Đương nhiên, mối tình đầu của cô đã tan thành mây khói và cái hiện thực tàn khốc mà cô phải chấp nhận sau đó cô không hề nói cho Ivan biết, dù sao đây cũng là quan điểm cá nhân, không tiện nói ra, không tiện nói ra.

Khi cô quay trở về phòng ký túc xá, đêm đã về khuya, tĩnh lặng như tờ, có lẽ chỉ có Bạch Lăng Lăng, bạn cùng phòng của cô, là vẫn đang chiến đấu với đống tài liệu khoa học.

Tiểu Úc mệt tới mức nằm vật xuống giường, hét ầm lên: “Cứu tôi với!”

Bạch Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm chồng sách cao ngất lên phòng tự học, ngẩng lên nhìn cách ăn mặc của cô, nhìn thấy cát dính trên chân cô, hoài nghi không hiểu, hỏi: “Cậu trở về từ sa mạc Sahara đấy à?”

“Ồ! Tớ đi bộ tới đó đấy, xa quá!”

Lăng Lăng cười, không nói gì.

Tiểu Úc nhìn chồng sách nặng trong lòng cô, hỏi: “Cậu định học tiếp tiến sĩ thật đấy à? Cậu nghĩ kĩ rồi đấy hả?”

“Tớ chẳng còn sự lựa chọn nào khác! Cái ông thầy hướng dẫn biến thái của tớ nói đề tài tớ làm chưa sâu, bắt tớ cùng với ông ta làm cho xong rồi mới được đi, tuổi trẻ của tớ xem ra sẽ chết mòn ở đây thôi!”

“Bao nhiêu cô gái muốn chết mòn bên cạnh Dương Lam Hàng mà không có cơ hội đấy, cậu hãy biết tự hài lòng đi!”

Hiện giờ trong trường Đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu bạn không biết Dương Lam Hàng là ai, tất cả các nữ sinh trong trường sẽ khinh thường bạn.

Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đầy ba năm đã được hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể dùng một từ để diễn đạt: xuất sắc!

Về ngoại hình, quan điểm của tất cả nữ sinh trong trường là: Hiện giờ, chỉ đẹp trai thôi thì chưa là gì cả, Dương Lam Hàng vừa đẹp trai vừa có khí chất, có nhân cách và sức hấp dẫn, đó mới là hàng quý hiếm!

Nhưng nhắc đến Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn hếch mũi chế giễu: “Cậu thử ở cạnh thầy ấy một lúc xem, cậu không bị thầy ấy làm cho phát điên mới là lạ đấy!”

Tiểu Úc thở dài, tuổi xuân của cô lẽ nào không phải cũng đang chết mòn ở chỗ này sao? Một tấm bằng thạc sĩ thông thường thực ra chẳng nói lên điều gì cả, đặc biệt với một học viên suốt ngày chỉ coi việc học như một nghĩa vụ cần phải hoàn tất, thực tài ít ỏi đến mức đáng thương. Nhưng trước mặt những quý bà hư vinh, trình độ học vấn của phụ nữ cũng giống như hoàn cảnh gia thế, luôn là đề tài bàn tán không thể thiếu.

Đây chính là hiện thực!

“Tớ đi học đây, không cần để cửa cho tớ, tối nay tớ không về phòng đâu.”

Nhìn thấy Lăng Lăng đi ra khỏi cửa, Tiểu Úc đứng bật dậy, lao tới trước máy tính rồi ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo.

Đang lúc mạch văn lai láng thì điện thoại di động đổ chuông, cô bèn nghe máy: “A lô!”

“Hi! Muộn thế này vẫn chưa ngủ sao?” Một giọng nam trung dịu dàng, nghe rất dễ chịu. Cô đưa mắt nhìn số điện thoại gọi đến, là số máy lạ hoắc.

“Xin hỏi ai đấy?” Cô kẹp điện thoại vào vai, hai tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím.

“Ivan, còn nhớ không?”

Là anh ta?

“Ừm, hình như vẫn còn chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm…” Cô cười, nói đồng thời cố gắng nhớ lại xem mình đã cho anh ta số điện thoại lúc nào.

Hoặc từng trao đổi số điện thoại?

Nhưng không sao nhớ được gì, lẽ nào cô bị lẫn rồi. “Sao anh biết số điện thoại của tôi?”

“Tôi nhờ người bạn ở Cục Điều tra liên bang Mỹ tìm giúp.”

“Bạn anh làm việc hiệu quả thật đấy, chưa đầy một giờ đã tìm ra rồi.”

“Không, nửa giờ trước tôi đã biết rồi, nửa giờ còn lại tôi suy nghĩ xem có nên gọi tới số điện thoại này hay không.”

Cô dừng tay bởi cô đã nhận ra một chút ám muội trong lời nói của anh ta.

Trong phút chốc, ánh mắt Ivan nhìn theo người phụ nữ đó rời đi lại hiện lên trong trí nhớ của cô, cô lập tức bắt mình bình tĩnh trở lại, chuyển giọng nghiêm túc: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Không có việc gì, tâm trạng không tốt, muốn nghe giọng của em thôi.”

“Có ai nói với anh rằng, cách anh theo đuổi một cô gái đã quá lỗi thời, xin anh hãy học hành cho chuyên nghiệp đã rồi hãy theo đuổi tôi, để không làm lãng phí thời gian của mọi người.”

“Em nói cái gì?!” Đầu máy bên kia chuyển sang giọng nam cao.

“Tôi rất bận, đang viết báo cáo nghiên cứu, đợi sau khi anh có chút kinh nghiệm thì hãy liên hệ với tôi. Thế nhé! Bye bye!”

Cúp máy, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, đang mải mê viết, không ngờ trong đầu lại hiện lên nụ cười của Ivan!

Nói thực, anh ta càng nhìn càng thấy đẹp trai, tính cách, nhân phẩm cũng tốt hiếm có, nhưng cô không hề muốn sống dưới cái bóng của một người con gái khác, càng không muốn anh ta để sự nhớ nhung người khác biến thành sự vương vấn với cô…

Tiểu Úc cứ tưởng Ivan bị cô từ chối thẳng thừng như vậy sẽ sốc và mất ngủ cả đêm, sau khi tự kiểm điểm sẽ biết tự lượng sức mình hơn. Ai ngờ sáng hôm sau, cô vừa tỉnh dậy, còn chưa đánh răng, rửa mặt, Lăng Lăng đã mệt mỏi đẩy cửa đi vào, chỉ ra cửa nói: “Cô bảo tớ nói với cậu, dưới nhà có một anh chàng đẹp trai đi xe Porsche đợi cậu cả buổi sáng rồi đấy!”

Tiểu Úc ngỡ ngàng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ, gã này bị làm sao thế không biết!

Lăng Lăng nằm xuống giường, kéo chăn đắp, trở mình rồi ngồi dậy, lấy tay xoa xoa hai mắt nhức mỏi.

“Tiểu Úc, cậu bảo anh ta lần sau tới đừng khoa trương như thế này, cẩn thận không lại lên trang nhất BBS đấy, bị mấy kẻ không ăn được nho nói nho chua chửi bới, tớ lại phải đi van nài người ta xóa bài viết cho cậu.”

“Lần sau anh ta còn dám tới nữa, tớ sẽ đánh gãy chân anh ta!”

Cô vội vã đi đánh răng, rửa mặt, mặc bộ đồ thể thao, chạy như bay xuống lầu, vừa xuống đến nơi đã nhìn thấy không ít nữ sinh đang chỉ trỏ về phía xe của anh ta.

Cô đang định giả vờ không biết chiếc xe này, lẩn đi thì Ivan đột nhiên bước xuống xe, mỉm cười tỏ vẻ vô tội: “Xin chào! Quy định của ký túc xá nữ bọn em sao mà kỳ quái vậy, trước tám giờ không cho gặp.”

“Ha ha!” Cô giả vờ ngốc nghếch hỏi: “Thật trùng hợp! Anh đang đợi bạn à?”

“Đúng vậy, đang đợi em!”

“Chúng ta đâu có thân nhau?”

Tiểu Úc cố tảng lờ những ánh mắt xung quanh khiến da đầu cô tê dại, kể từ hồi đại học năm thứ nhất bố cô lái xe tới trường đón cô, bị người ta hiểu lầm là cô được “bố nuôi” bao, cô đã thấm thía cái đạo lý miệng lưỡi con người thật đáng sợ và luôn thận trọng trong từng hành vi, lời nói của mình.

Không ngờ hình tượng mà cô vất vả xây dựng đã bị gã này hủy hoại hoàn toàn rồi.

“Tôi đến là muốn nói với em rằng…” Giọng nói của Ivan đủ để đánh thức Lăng Lăng đang ngủ trên tầng chín dậy. “Quan Tiểu Úc, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh nhất định sẽ cưa đổ em!”

Nói xong, anh ta ung dung quay người lại, mở cửa ngồi vào xe.

Cái gì?! Cô có thể nuốt nổi cục tức này sao?

Cô xắn tay áo, tức giận đá mạnh vào chiếc Porsche của anh ta, cửa sổ xe từ từ đóng lại, cô gào lên: “Nếu anh cưa đổ được tôi, tôi sẽ mang họ của anh!”

Anh ta thò tay ra ngoài vẫy vẫy. “Anh sẽ suy nghĩ!”

Nói xong, anh ta nổ máy, chiếc xe lao vút đi!



Sau hôm đó, Tiểu Úc lòng đầy hiếu kỳ, chờ đợi Ivan triển khai những đòn tấn công mãnh liệt, đồng thời chuẩn bị tâm lý đề phòng kiên cố nhất để chống cự.

Không ngờ, cách thức theo đuổi của Ivan còn chẳng đáng để nhắc tới so với những gì cô nghĩ.

Mỗi ngày một bó hoa được gửi tới tầng dưới của khu ký túc xá, bó hoa rất to, những thùng rác siêu lớn trên hành lang ký túc cũng không nhét vừa. Thi thoảng còn kèm theo một món quà nhỏ tinh tế, cô cũng vứt luôn, khiến cho cô phụ trách quét dọn vệ sinh nhìn thấy cô còn thấy vui hơn cả nhìn thấy con gái.

Thi thoảng anh ta cũng gọi điện cho cô vào lúc đêm khuya thanh vắng, những lời nói chuyện càng chẳng đâu vào đâu.

Ví dụ như hiện giờ, anh ta lại gọi tới, vừa mở miệng đã nói anh ta vừa đọc xong cuốn Sáu giấc mộng, sau đó bắt đầu đếm những người đàn ông dưới ngòi bút của Quỳnh Dao…

Tiểu Úc bất mãn hỏi: “Vậy anh bảo ai đáng mặt đàn ông?”

“Pushkin!”

“Vì một người phụ nữ mà quyết đấu đến chết với người khác, tôi chưa thấy ai ngu xuẩn hơn ông ta.”

“Trước đây anh cũng cảm thấy như vậy…” Trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của anh ta dậy sóng một cách khác thường. “Khi gặp em, anh mới biết: quả thật con người việc gì cũng có thể làm được!”

Cô hơi nhếch miệng, ánh mắt long lanh như mỉm cười. Bất kể là yêu hay không, cô vẫn thấy cảm động, nhưng cô vẫn giả vờ như không hề bận tâm, nói: “Mặc dù tôi rất thích quan điểm thẩm mỹ của anh nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng, anh đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không bao giờ thích anh đâu.”

Đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khe khẽ. “Anh nói thích em hồi nào chứ? Thực ra anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, để giết thời gian ấy mà.”

“Vậy lần sau anh phải trả phí đấy!”

“Không sao, bao nhiêu tiền?”

“Theo giá thị trường, một trăm tệ một giờ.”

“Đắt thế! Vậy anh cúp máy trước đây, hôm khác nói chuyện tiếp!”

“…” Đầu máy bên kia chỉ vang lên tiếng “tút… tút”, Tiểu Úc thần người nhìn chằm chằm chiếc di động, cái người này cũng có chút thú vị đấy chứ!

Buổi tối hôm sau, Ivan lại gọi tới, nói như thể hai người rất thân thiết vậy: “Tiểu Úc, nhớ anh rồi phải không?”

Cô lạnh lùng trả lời: “Xin lỗi! Đề nghị anh giới thiệu về bản thân trước đã, tôi không nhớ anh là ai cả!”

“Được thôi! Anh là Ivan, gia đình giàu có, vẫn chưa kết hôn, trẻ trung, tài giỏi, phong lưu, lãng mạn…”

“Dừng!” Cô không chịu nổi phải ngắt lời anh ta, cũng may ban nãy cô vẫn chưa ăn gì cả. “Anh đừng làm tôi thấy buồn nôn, được không hả?”

“Anh có sao nói vậy!”

“Xí! Tôi từng gặp những người hay khoác lác, nhưng chưa gặp ai khoác lác một cách ngông cuồng như anh.”

“Em không tin? Ngày mai chúng ta gặp mặt, anh sẽ để em kiểm chứng.”

“Kiểm chứng?” Tiểu Úc nhếch miệng vẻ bất cần. “Hằng ngày, ngoài việc lái Porsche lượn lờ khắp nơi, nửa đêm rỗi việc gọi điện thoại làm phiền tôi ra, anh còn có việc gì khác để làm nữa sao? Theo tôi thấy, ngành viễn thông của nước ta phát triển nhanh như vậy chính là vì có những người đàn ông rỗi hơi như anh đang từng giờ từng phút đóng góp công sức đấy!”

“Anh rỗi việc?!” Anh ta dừng lại một chút, hỏi: “Ngày mai em có thời gian rảnh không?”

“Có việc gì?”

“Anh sẽ cho em thấy anh rỗi việc như thế nào!”

“Tôi không có thời gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.