Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 32



Nương tặng chương này cho bạn DuyenDo2, mong  bảo bối sẽ luôn mãi ủng hộ Nương a! * Hôn gió*

"German!?"

Sợ hãi thốt lên một tiếng, đồng tử giãn nở, dòng lệ còn đọng lại hai bên má thì thốt nhiên liền đông lại thành băng!

Anh đang làm cái gì? Vì sao đột nhiên lại trở nên bạo lực, quan trọng nhất là, vì sao lại muốn ức hiếp cô?

Trước kia ở thời điểm anh bắt nạt cô, thậm chí là ngược đãi tàn bạo, nội tâm cô cũng không sinh ra nhiều suy nghĩ lắm, đều cho nó là chuyện thường ngày anh hay làm để tiêu khiển, nhưng quan hệ bây giờ của hai người lại không giống trước đó, bởi vì cô ý thức được anh quan trọng thế nào trong lòng mình, cho nên mọi cử chỉ hành động của anh lẽ ra nên dịu dàng và che chở như một người đàn ông đang yêu đúng nghĩa, nhưng vì sao lại....

Vì sao bàn tay lạnh lẽo ấy bóp lấy cổ cô, nhưng cũng đồng thời vô tình bóp nát cả trái tim cô!

"Em phí bao nhiêu công sức để chạy trốn, vì sao còn quay về? Chỉ vì muốn cứu chị em?"

Thì ra chỉ vì muốn cứu cô ta, em không ngại mất mặt mất mũi mà trước biết bao nhiêu người tỏ thái độ nhung nhớ tôi?!

Cách chơi của em đẹp lắm! Em cho rằng, tôi ngu ngốc đến mức mặc em lừa gạt tôi thêm lần nữa sao?!

Hơi thở lạnh lẽo bắt đầu bao trùm lên gương mặt cô, German bỗng nhiên cười lạnh hé môi nói: "Dám lừa gạt tôi?"

"Bây giờ tôi sẽ cho em biết thế nào là địa ngục!"

Lời nói vừa dứt, lực đạo trên tay German thốt nhiên lại tăng thêm, cánh tay căng cứng, anh dùng sức kháp lấy cổ Lạc Khuynh Thành, giống như muốn nhấc bổng cả người lên không trung...

"Thượng tướng!"

"Reggie Nord, anh làm cái gì thế?!"

Trăm miệng một lời, Lệ Thiếu Đình và Gavin đồng thời hét lên, ai nấy đều kinh ngạc không thôi...

Giây trước còn nói chuyện tử tế, sao mà chớp mắt lại đối chọi gay gắt như vậy?

Lệ Thiếu Đình lo lắng sải dài bước chân đi vượt mặt cả Gavin tới chỗ German, anh không chỉ có kinh ngạc, mà phần nhiều là phẫn nộ!

Trong mắt anh bây giờ, Reggie Nord thật sự chẳng khác gì con quái vật mang loại tâm lý bi.ến thái, nói biến dạng là có thể biến dạng! Hơn nữa làm sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn âm lãnh với người con gái đem lòng yêu thương hắn như thế? Sao hắn có thể nỡ lòng nào xuống tay làm tổn thương cô?!

Nhớ lại lúc đang trên đường trở về, Lệ Thiếu Đình có hỏi riêng Lạc Khuynh Thành mấy vấn đề, anh nói, nếu như cô không muốn trở về thì cứ để anh tính toán giúp cô tìm một nơi an toàn để ẩn náu, về phần Lạc Ngâm Tích, anh sẽ tự mình nghĩ ra biện pháp đi cứu, dù sao thân phận của anh cũng rất đặc biệt, muốn cứu Lạc Ngâm Tích ra, cũng không phải là chuyện quá khó khăn...

Nhưng cô vẫn cứ trước sau như một cứng rắn từ chối anh.

Nghe những lời Lạc Khuynh Thành nói lúc đó, cả đời Lệ Thiếu Đình, nhất định sẽ không bao giờ quên, bởi vì, nó làm anh rung động...

Anh là một quân nhân, người mà đã từng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến khốc liệt dưới sự huấn luyện nghiêm khắc, anh tự nhận ra, trên thế giới này, có rất ít chuyện có thể khiến cho Lệ Thiếu Đình anh động tâm, tổng kết lại bằng hai chuyện, thứ nhất là lần đầu tiên gặp Lạc Ngâm Tích, và thứ hai chính là bởi vì mấy câu nói ít ỏi của Lạc Khuynh Thành.

Cô nói: "Thiếu Đình, thấy cách anh đối xử với chị em, em liền biết anh là người hiểu tình yêu là gì. Cho nên anh chắc cũng đã nhận ra em yêu German rồi. Tuy trước kia em chẳng biết tình yêu là gì, nhưng em biết, em yêu anh ấy, yêu đến sâu đậm."

"Em biết rõ khoảng cách giữa em và anh ấy chênh lệch cỡ nào, em càng rõ hơn ai hết rằng con đường tương lai em phải đối mặt có bao nhiêu chông gai, thành thật mà nói, em có sợ hãi, đôi khi càng muốn lùi bước. Nhưng Thiếu Đình, đau khổ không đáng sợ, đáng sợ là sự hèn nhát, nếu biết rõ đã yêu nhau thì vì sao lại bởi vì sợ hãi mà vứt bỏ? Cứ cho là con đường phía trước sẽ rất gian nan, có thể cũng sẽ không thấy điểm dừng, nhưng nếu không thử thì làm sao biết nó gian nan thế nào? Cho nên em yêu anh ấy, cũng sẽ kiên định với con tim và sự lựa chọn của mình, đến chết, không đổi!"

Vả lại, trong lòng anh ấy cũng có em, cho nên, em sẽ không hèn nhát mà chạy trốn nữa, không cần thiết....

Một câu này, Lạc Khuynh Thành chỉ âm thầm mặc niệm trong lòng, chỉ là nói cho chính mình nghe.

Cục cưng, con yên tâm, mẹ sẽ không dễ dàng từ bỏ ba đâu, mẹ nhất định sẽ để gia đình chúng ta, mãi là một nhà trọn vẹn hạnh phúc.

Ngay lúc đó Lạc Khuynh Thành đối với chuyện tương lai phía trước vô cùng lạc quan, đối với người đàn ông mà trước nay cô không hề đặt lòng tin vào ký gửi nửa quảng đời còn lại cho anh, cô không bao giờ ngờ rằng bộ dáng ngập tràn yêu thương nồng nhiệt kia để đổi lấy...?

Đây là lần thứ ba anh dùng hành động vô tình này đối với cô, hai lần trước, cô cố gắng chống cự, kịch liệt giãy dụa, nhưng lúc này đây, cô đến cả động cũng không hề, bởi vì cô không ngờ, bởi vì cô tuyệt vọng, thậm chí cả sợ hãi cô cũng không có.

Ngay chính thời khắc anh giơ tay ra bóp lấy cổ mình, cũng đồng thời, bóp nát trái tim cô, máu tươi đầm đìa!

Bỗng nhiên, Lạc Khuynh Thành cảm thấy nực cười chính bản thân mình.

Thật nực cười, nhìn cô xem, thật đáng cười vào mặt, vì sao cô phải thương yêu một người đàn ông đối xử tàn nhẫn với mình như vậy?

Hai bàn tay mềm mại không chút sức lực đặt lên cánh tay anh, không hề có phản ứng bấu chặt chống cự, Lạc Khuynh Thành chỉ yên lặng, yên lặng đến đáng sợ, ánh mắt bình lặng như nước, đối diện nhìn anh, một tầng nước mông lung thể hiện rõ nội tâm bi thương cùng phẫn hận sâu sắc.

Cô đau, đau lắm, cô không rõ, nếu đã không coi cô ra gì, vậy thì vì sao lúc sáng anh còn bày dáng vẻ thâm tình chân thành thổ lộ tình cảm với cô, rõ ràng anh còn nói sẽ đưa cô về nhà dạy dỗ cô lại, thái độ của anh lúc đó, cho dù có đấu tranh tư tưởng thế nào cũng giơ tay đầu hàng, nguyện theo anh về nhà, nhưng vì sao anh đột nhiên lại trở nên lãnh tình đến bực này?!

Hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp liên tục tấn công tâm trí cô, ánh mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, bộ dạng ủy khuất uất ức giống như đang chịu đựng điều gì, thật khiến cho người ta không khỏi đau lòng.

Trái tim sắt đá của German đột nhiên bị ai đó bóp nhẹ, nhói đau, anh đã hạ quyết tâm phải cứng rắn như thế nào, nhưng chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, đầu óc anh lập tức thanh tỉnh, anh vội buông lỏng tay.

Thượng đế, mình đang làm cái gì đây? Rốt cuộc mình đang làm ra loại chuyện gì với cô ấy?!

"Khụ khụ!"

Lòng bàn tay theo bản năng xoa cổ, kịch liệt ho khan, Lạc Khuynh Thành bất ngờ lấy lại hô hấp nên không thích ứng được, cả người mềm nhũn như bún, trước mắt muốn ngả xuống đất...

Cũng may Lệ Thiếu Đình vừa kịp đến, anh vội vã vươn tay, động tác nhanh hơn cả German, ôm giữ lấy người cô.

Đồng tử co rút lại, cánh tay nâng ra của German lặng lẽ rút về, sau đó nắm chặt thành quyền.

"Khuynh Thành, em không sao chứ?"

Nâng Lạc Khuynh Thành dậy, Lệ Thiếu Đình ôm cô lùi ra sau mấy bước hòng cách xa German càng xa càng tốt. Anh gục đầu xuống, nhìn cô, nét mặt, thoáng xuất hiện một tia đau lòng hiếm có...

Lúc trước Lệ Thiếu Đình sở dĩ mềm lòng với đoạn tình của Lạc Khuynh Thành, chỉ vì trái tim kiên cường cùng dũng khí của cô, cho nên cũng nguyện tin tưởng German một lần.

Tình yêu, anh biết rõ, chính vì hiểu rõ cho nên anh mới đau lòng thay cho Lạc Khuynh Thành, khi đã yêu một người, toàn bộ tâm trí họ chỉ có đối phương, cho nên, chỉ cần một cái nhìn lạnh lẽo của đối phương trao cho họ, con tim họ cũng đồng thời coi như đã chết, huống chi là hành vi thô lỗ của German?

Nâng mắt lên, anh căm giận trừng mắt nhìn German, ngập tràn phẫn nộ quát.

"Reggie Nord, anh điên rồi sao? Sao đột nhiên lại làm thế với cô ấy?"

Mặt không chút thay đổi phóng tầm mắt hàn băng đầy lạnh lẽo về phía Lệ Thiếu Đình, môi mỏng hé mở, hờ hững vứt một câu.

"Chuyện của tôi, khi nào đã đến phiên cậu nhúng tay vào?"

Thật ra, tận sâu trong nội tâm anh vô cùng hối hận, anh biết anh không phải loại người tốt gì cho cam, nhiều năm trôi qua, anh làm không biết bao chuyện xấu, anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận hay áy náy, chỉ có khoảnh khắc vừa rồi, khoảng khắc bàn tay to lớn của mình mất đi khống chế bóp lấy chiếc cổ trắng nõn nà của cô, anh biết anh sai rồi.

Ánh mắt ngập tràn bi thương khi cô đối mặt với anh, đã khiến anh lập tức tỉnh táo, anh vội vàng buông tay, đáy lòng hối hận vô cùng, anh khó chịu, anh đau lòng, anh tự trách bản thân mình.

Chỉ là, tâm tư của anh, sao có thể dễ dàng để cho một kẻ anh không để vào mắt xen vào?!

"Phụ nữ của tôi, không đến phiên cậu quan tâm!"

Thái độ của German cực kỳ ngạo mạn, mà cái người bị cho là đang rảnh hơi nhúng tay vào chuyện nhà người khác, làm sao chịu nổi đả kích này?

Hơn nữa vì chuyện của Lạc Khuynh Thành mà một bụng lửa giận còn chưa nguôi, cộng thêm cả chuyện Lạc Ngâm Tích bị giam lỏng chưa được thả, cho nên anh cũng mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, định xông tới quăng một quyền muốn đánh German thì lúc này Lạc Khuynh Thành đang nằm yên trong lòng anh bất ngờ mở miệng...

"Thiếu Đình."

Kéo lấy ống tay áo của Lệ Thiếu Đình ngăn cản hành động của anh, cô khó khăn lắc đầu, ý bảo anh cứ để mọi chuyện cho cô xử lý.

Lạc Khuynh Thành cảm thấy tủi thân vô cùng, rõ ràng là bị anh đối xử lạnh nhạt vô tình như vậy, nhưng chỉ cần bốn chữ "Phụ nữ của tôi" xuất phát từ miệng anh kia, trái tim lạnh lẽo nhuốm đầy máu tươi lại lần nữa vươn mình sống dậy, chóp mũi bỗng nhiên đau xót.

Thì ra trong lòng anh, cô vẫn là người phụ nữ của anh...

Được rồi, vì một lời này, cô sẽ cho anh một cơ hội.

Dưới tầm mắt sắc lạnh của anh, cô khẽ buông tay áo Lệ Thiếu Đình, chân tiến về phía trước một bước, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn về phía anh, thấp giọng hỏi,...

"Vì sao?"

Nước mắt, bám dày đặc lên hàng mi nồng đậm, hóa thành một đôi bướm, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt German...

"German, vì sao nói em lừa gạt anh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.