Đầu mày khẽ run, đồng tử xuất hiện mũi tên sắc nhọn sâu thẳm, đáy lòng German chợt rung động...
Đánh ngất? Cô là bị Lạc Ngâm Tích đánh ngất đi? Lẽ nào, sự thật là cô không hề có ý định chạy trốn?
Quay đầu nhìn về phía Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành phóng ánh mắt đầy nghi hoặc, trong đầu một mảnh mờ mịt không rõ...
Thiếu Đình bị sao vậy? Vì sao đột nhiên lại sợ hãi gấp gáp hét với cô? Lẽ nào cô nói gì sai sao?
"Thiếu Đình, sao anh..."
Môi mọng khẽ mấp máy, Lạc Khuynh Thành đang định hỏi trực tiếp đối phương thì nào ngờ, lời còn chưa kịp nói ra, một thứ âm thanh nặng nề mang theo loại âm vực trầm bổng tựa như bá vương cường thế vang lên trên đỉnh đầu cô, trên thế giới này, ngoại trừ German, còn ai vào đây?
"Đem hết những lời em vừa nói, giải thích rõ ràng."
German dùng loại khẩu khí cứng rắn, gần giống như ra lệnh cho đối phương, mà đối với Lạc Khuynh Thành, đây chính là điều mà cô ghét nhất trên đời, có điều, đang trong tình cảnh này, cô không việc gì phải so đo với anh, hơn nữa, cô cảm thấy thái độ của Lệ Thiếu Đình có gì đó không đúng, giống như đang cố gắng ám chỉ cô điều gì đó?
Không hề lên tiếng trả lời anh, hai mắt Lạc Khuynh Thành vẫn cứ nhìn về phía Lệ Thiếu Đình, lông mi run rẩy, cô dùng ánh mắt mình để ám thị đối phương rốt cuộc là vì sao?
Môi mỏng khó khăn hé mở, Lệ Thiếu Đình gần như lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, ánh mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp, Lạc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn thái độ của anh, đây là muốn cô giữ miệng không nên nói ra sao?
Trong chuyện này, Lệ Thiếu Đình đương nhiên sẽ nghiêng về phía Tích Nhi của anh nhiều hơn, anh biết, với tính khí của Reggie Nord, nếu như sự thật bị tiết lộ ra, chỉ sợ tình huống của Tích Nhi sẽ càng thảm hơn!
Nhưng nếu đứng trên cương vị là một người anh trai, anh lẽ ra phải bênh vực em gái mình mới đúng, dù sao cô cũng là một cô gái vô tội, anh không nên chỉ vì muốn bảo vệ Tích Nhi mà để cho cô phải chịu oan ức...
Tuy rằng mới vừa rồi Reggie Nord làm ra loại hành động bạo lực với cô, nguyên nhân bên trong cụ thể là gì, anh không biết, nhưng anh có thể đoán được vài phần, hoặc là có liên quan đến việc Lạc Khuynh Thành chạy trốn, hoặc là sâu trong nội tâm hắn rất để tâm đến việc Lạc Khuynh Thành rời bỏ hắn?
Cho nên có thể Reggie Nord hiểu lầm rằng Lạc Khuynh Thành chỉ động chạy trốn, cho nên tức giận đến mức làm ra loại hành vi tàn bạo kia, chính vì nắm rõ điều này, anh càng quan tâm đến an nguy của Tích Nhi hơn, nếu lộ ra, tình cảnh của cô ấy sẽ còn thảm hại hơn rất nhiều?
Bây giờ phải làm thế nào mới tốt? Không biết, Reggie Nord có nhận ra được điều gì chưa?
Môi mỏng càng mím chặt, Lệ Thiếu Đình không hề hé miệng rên một tiếng, chỉ đơn giản dùng loại ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Lạc Khuynh Thành, sâu trong nội tâm, không ngừng đấu tranh tư tưởng...
"Tôi đang hỏi em, không được phép nhìn hắn!"
Không những không hề lên tiếng trả lời câu hỏi của anh, cô còn không thèm coi anh ra gì, chỉ một mực đem tầm mắt nhìn về phía tên Lệ Thiếu Đình đáng chết kia, bảo anh không tức giận đúng là điên rồi, không muốn nhiều lời, German nghiêng người thả Lạc Khuynh Thành xuống dưới, đợi cô đứng vững xong, anh vươn tay nắm chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình...
Hành vi bá đạo của người đàn ông, cộng thêm phần khẩu khí nồng nặc vị chua cay, tuy không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng lại khiến người nghe đủ cảm thấy khác thường.
Lông mi giống như con bướm nhỏ, thuận theo động tác của anh và lao thẳng về phía anh, cô không hề chớp mắt nhìn anh, trong đầu như hiểu ra được chuyện gì...
Tuy cô không rõ ý tứ của Lệ Thiếu Đình rốt cuộc là đang chứng tỏ cái gì, nhưng vì thái độ đầy mâu thuẫn xuất hiện rõ ràng trên gương mặt anh, cô như hiểu được phần nào sự tình, kết hợp với biểu hiện cùng lời nói của German ban nãy.
Thì ra là thế!!
Thì ra, chị mình và Lệ Thiếu Đình đều chưa tiết lộ chân tướng sự thật cho German, cho nên mới khiến German sinh ra hiểu lầm, cho rằng cô là chủ động muốn chạy trốn khỏi anh...
Chả trách, chả trách mới vừa rồi anh còn bày ra thái độ hung ác trách cứ cô lừa gạt anh, càng khó trách tại sao anh lại tức giận đến mức đó, nhất định trong lòng anh đang nghĩ cô đã phản bội lại lời hứa giữa hai người?
Nhưng là vì sao, anh lại không hề có chút lòng tin về cô? Ít ra anh cũng không nên mất lý trí đến mức bóp chặt cổ cô như vừa rồi!
"Giair thích thì có ích gì? Dù sao ngay từ đầu anh cũng không hề tin tưởng em, không phải sao?!"
Ôm một bụng ủy khuất, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, khẩu khí có chút nóng nảy, hơn nữa, còn mang theo một tia trách móc.
Thật ra không phải vì cô muốn đổ thêm dầu vào lửa, càng không muốn lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, chỉ vì muốn bảo vệ sự an toàn cho Ngâm Tích, cô không thể không lựa chọn cách thức này để dời đi lực chú ý của anh. Nhưng German từ lúc sinh ra đến giờ là một người đàn ông ngang tàn, một khi anh đã cần đáp án thì sẽ truy ra cho bằng được, bằng bất cứ giá nào.
"Không nói?"
Được, không nói cũng không sao, theo như anh đoán Lạc Khuynh Thành không phải tự mình có ý định chạy trốn, chỉ cần điều này thôi anh cũng cảm thấy hài lòng không ít, tuy vết thương đã dần dần khép miệng, nhưng anh vẫn không cách nào nguôi giận...
Bởi vì, cô lúc nào cũng vì người đàn bà ngu xuẩn có quan hệ máu mủ kia mà lựa chọn nói dối anh, giấu diếm anh? Là bởi vì trong lòng cô, anh còn không bằng người đàn bà đó!?
Một người bá đạo như anh, bất kể là trong nguyên tắc làm việc hay trong chuyện tình cảm, anh đều muốn người con gái đã đi vào trái tim anh, phải luôn một lòng hướng về phía anh!
Không sai, tính cách này của anh tuy có chút vặn vẹo, nhưng anh lại không muốn thay đổi, bởi vì, đây là bản chất của anh, mà nếu đã yêu thì nên yêu cho trọn vẹn...
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, mi gian cuồng ngạo sắc bén giống như lưỡi dao tử thần, German nghiêng người nhìn về phía Gavin, trầm giọng quát: "Lôi Lạc Ngâm Tích đến đây!"
"Anh muốn làm cái gì?!"
Một câu được hai người đồng thời hét lên ngay sau đó, một sự phối hợp cực kỳ ăn ý, sự hòa quyện giữa âm thanh trong trẻo dễ nghe của người con gái cùng thứ âm thanh trầm thấp trời sinh cực kỳ nam tính của người đàn ông giống như bản giao hưởng hoàn mỹ rung động đất trời, truyền vào tai German, lại trở nên chói tai và châm chọc đến nực cười!
Ăn ý đến thế sao?
Được, một lát anh sẽ kiểm chứng xem, người Lệ Thiếu Đình thích, rốt cuộc là ai!
Thậm chí anh còn muốn xem đối phương sẽ xử lý tình huống này thế nào?
"Gấp cái gì?"
Khóe môi trào phúng cong lên, ánh mắt ngập tràn lãnh đạm nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, sau đó hờ hững quét mắt nhìn Lệ Thiếu Đình, biểu tình của German, như có như không, ẩn hiện một sự âm u tịch mịch khó thấy...
Một cái nhìn lạnh lẽo của anh đủ khiến cho Lạc Khuynh Thành phải rùng mình đến nổi cả da gà, mà Lệ Thiếu Đình, cũng không chạy đâu thoát, tuy anh không kinh hoảng giống cô, nhưng trong lòng lại ngập tràn lo lắng, anh có linh cảm, Reggie Nord sẽ làm ra loại chuyện ép buộc gì, hoặc là sẽ dùng Tích Nhi như một điều kiện để trao đổi!
Con ngươi thản nhiên di động, anh đưa mắt nhìn Mục Kiền đang đứng bên cạnh mình, trao đổi ám hiệu, đầu gật nhẹ một cái, Mục Kiền lập tức hiểu ý, đưa tay ra sau lưng, ra ám hiệu cho đám tùy tùng phía sau chuẩn bị hành động.
Sốt ruột chờ đợi, cho dù tốc độ của Gavin kỳ thật rất nhanh, nhưng đối với Lạc Khuynh Thành và Lệ Thiếu Đình mà nói, mỗi phút mỗi giây chờ đợi như là cực hình...
Cuối cùng, Gavin bước đi đến, phía sau là Ngâm Tích đang bị hai tên lính hung dữ áp giải.
"Khuynh Thành?"
Giãy dụa đi tới, nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, hai con ngươi Lạc Ngâm Tích lập tức trừng lớn, sao con bé lại quay trở về đây?!
"Các người lui xuống đi."
Phất tay, Gavin hạ lệnh cho hai tên linh lui ra, Lạc Ngâm Tích ngay lập tức liền lảo đảo chạy về phía Lệ Thiếu Đình...
"Thiếu Đình!"
Gặp lại người mình yêu chính là loại cảm giác an toàn nhất đối với người phụ nữ, cũng chính là điều mà mỗi người phụ nữ nào khi đối mặt trước nguy hiểm, trong mắt chỉ ngập tràn hình ảnh của người đó. Lạc Ngâm Tích chính là ví dụ điển hình, cổ họng nghẹn đắng, hai gò má ướt đẫm hàn lệ, cô vừa khóc vừa hướng về phía Lệ Thiếu Đình chạy tới, một màn trước mắt thật khiến Lệ Thiếu Đình lòng đau như cắt!
Vội vàng gọi tên cô, anh cũng nhanh chóng sải chân chạy đến đón cô, thế nhưng...
"Pằng" một tiếng, vang vọng giữa bầu trời đêm yên tĩnh như nước, đầu lửa bắn tung tóe dưới chân Lạc Ngâm Tích, đầu đạn chỉ cách mũi giày của cô vài phân.
Hét lên một tiếng sợ hãi, Lạc Ngâm Tích lập tức đứng sững tại chỗ, hai gò má bị dọa đến mức trắng bệch, cả gương mặt trở nên tái nhợt,...
Về phần Lệ Thiếu Đình, trái tim anh như muốn ngừng đập theo tiếng súng, cả người ngây dại đứng yên đó.
Anh ngưng mắt nhìn Lạc Ngâm Tích, chứng kiến người con gái mình yêu thương bị dọa đến sợ đến mặt mày tái xanh, anh đau lòng đến mức tức giận bản thân không ngay lập tức ôm cô vào lòng an ủi, sắc mặt Lệ Thiếu Đình lập tức trầm xuống, lửa giận, cũng giống như núi lửa phun trào, hoàn toàn bùng nổ!
Anh cắn răng, rút ra khẩu súng bên hông, Lệ Thiếu Đình trực tiếp chỉa súng về phía German, đồng thời, bước chân anh vẫn tiếp tục hướng về phía Lạc Ngâm Tích đi tới...
"Tích Nhi, về bên anh."
Việc duy nhất anh nhất định phải làm lúc này chính là ôm chặt Lạc Ngâm Tích vào lòng, sau khi cảm thấy điểm yếu của mình hoàn toàn nằm trong phạm vi an toàn của anh, trái tim anh mới yên ổn được phần nào, nhưng, thuộc hạ của German đâu phải làm bù nhìn,, Gavin cũng không phải ngồi không, ngay khi thấy Lệ Thiếu Đình cất bước chân, anh cũng lập tức chạy nhanh tới bên người Lạc Ngâm Tích, vươn tay ghìm chặt lấy cô!
"Thiếu Đình..."
Cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời, Lạc Ngâm Tích thực sự bị dọa sợ đến mất mật, mà Lạc Khuynh Thành, làm sao có thể giữ nỗi bình tĩnh để mặc chị mình lâm vào tình thế hiểm nguy đó? Cô không hiểu nổi tại sao hai người đàn ông này lại đột nhiên quay mặt đối chọi gay gắt với nhau như thế!?
"Thả hai vị phu nhân ra!"
Ngay thời điểm Lệ Thiếu Đình chỉa khẩu súng hướng về phía German, Mục Kiền cũng đồng thời chuẩn bị sẳn sàng tư thế ứng biến.
Tuy bọn họ đang ở địa bàn của German, nhưng chỉ vì bên cạnh German chỉ có mỗi một Gavin giúp đỡ, còn Lệ Thiếu Đình, tuy rằng cũng không nhiều, nhưng tệ gì cũng có hơn sáu bảy người, hơn nữa ai ai cũng có súng bên người, cho nên lần này Lệ Thiếu Đình anh chiếm thế thượng phong...
Nhưng German lại không hề mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, anh đơn giản chỉ đứng đó, khóe môi cong lên nụ cười đầy khinh miệt, trào phúng, trong mắt, một tia khát máu lập tức chiếm hữu!