Bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt mơ màng của Lạc Khuynh Thành, German càng nắm chặt cánh tay cô hơn, gương mặt lại trở về với loại biểu cảm nghiêm lãnh nhất quán, nhưng nếu quan sát kỹ, trong ánh mắt anh, phảng phất có xuất hiện một tia...khẩn trương!?
Chính xác, anh đang khẩn trương.
Vừa rồi mới hôn trộm cô, hành động này, so với mấy loại đàn ông sở khanh không khác gì là mấy, lại còn bị đối phương phát hiện đúng lúc, cho nên anh chợt cảm thấy xấu hổ.
Huống chi, nhớ lại thời điểm cô rống to vào mặt anh, mỗi câu mỗi chữ đều như con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào lòng anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, mãi đến khi chứng kiến một màn đó, anh mới chợt nhận ra rằng người con gái mình yêu lại có khí thế hào hùng đến bực này. Anh đúng là có chút lo lắng nếu một ngày nào đó cô nhóc này lại gây lộn với anh, cái tính bướng bỉnh lại nổi lên tranh thấp tranh cao với anh, vậy anh biết phải ứng phó làm sao?!
Thật ra, tuy rất lo lắng, nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm khi cô lại đột ngột ngất xỉu, bởi vì căn bản anh không thể suy nghĩ ra nổi một biện pháp để ngăn cản hành vi hồ đồ của cô, ngay thời điểm cô hét lên nói muốn rời khỏi anh, đầu óc anh chợt trống rỗng, anh sợ nếu như cứ tiếp tục hiện trạng như thế, kiên nhẫn của anh sẽ bị lửa giận cô nuốt chửng, cuối cùng là mất đi lý trí mà bóp cổ cô, hay là vung tay lên đánh ngất cô!
Hai người mắt đối mắt như thế được vài giây, Lạc Khuynh Thành quyết định thu tầm mắt về, quan sát tình huống xung quanh, sau đó, cô cúi đầu, gương mặt bỗng nhiên thấp thoáng áng mây hồng...
Người đàn ông này, tự dưng, tự dưng đem cô vào đây tắm rửa cái gì? Là ai cho phép anh làm thế? Sao tự dưng hai người phải thân mật thế này?!
"Buông em ra."
Hít sâu một hơi, tuy kiệt sức nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, cô mở miệng lạnh giọng quát đối phương!
Đương nhiên cô vẫn cỏn rất giận anh, cho dù vừa mới tỉnh dậy, nhưng không đồng nghĩa với việc cô đã hoàn toàn quên hết tất cả những gì đã vừa xảy ra giữa hai người bọn họ, một người có tính tự cao như cô, sao có thể cho phép mình hạ thấp bản thân ôm ôm ấp ấp anh, thậm chí là cùng anh tắ.m chung?!
Buông cô ra?
Cô nhóc yêu tinh thích tra tấn người này! Thế nhưng vẫn còn tức giận? Anh chưa có tính toán xử lý cô, thế mà cô nàng này lại dám nổi giận với anh?!
Đưa ánh mắt đầy phức tạp nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, ngắm cô một lúc lâu, anh mới cong môi cười nhạt, bàn tay vươn ra nắm nhẹ cằm cô kéo về phía anh, thân ảnh căng cứng với gương mặt mang biểu tình chống đối người thản nhiên phản chiếu ngược trên đôi đồng tử màu lam đầy mị lực...
"Đừng gây sự."
Lời nói phải thừa nhận là có chứa một tia lừa gạt đầy dịu dàng, cô nào biết, đây chính là biểu hiện của việc anh đã muốn nhường nhịn cô, muốn thỏa hiệp với cô, nếu là anh của ngày thường, không bóp cổ cô đến chết tươi thì cũng hành hạ cô đến thân tàn ma dại, đằng này thậm chí còn ôm chặt cô, cúi đầu dùng những lời nói dụ gạt trẻ con, không hề có dấu hiệu muốn bùng nổ lửa giận...
Nhưng vì sự nhượng bộ đó lại khiến Lạc Khuynh Thành tăng thêm mấy phần quật cường.
"Ai thèm gây sự với anh?"
Cô không thèm cãi nhau này nọ với anh đâu!
Cô bày ánh mắt đầy căm giận trừng mắt nhìn German. Mở miệng ra là muốn gây sự với đối phương.
"Chị em đâu rồi?"
Cô hận bản thân mình vì sao lúc nãy không chịu hơn thua với anh, tự dưng lại ngất đi!?
Lạc Khuynh Thành nghĩ, nếu như có thể kiên trì thêm chút nữa, cô đã cùng với chị mình cao chạy xa bay khỏi nơi này. Dù sao, nhìn bộ dạng của German lại có mấy phần lúng túng không biết phải làm sao mà?!
"Không chết được."
"Anh có thể nói chuyện với em dễ nghe một chút được không?!"
"Rốt cuộc anh tính giam chị ấy bao lâu? Em đã nói rồi, chuyện em chạy trốn không có liên quan đến chị ấy, vì sao anh cứ phải..."
Cứ phải ngang ngược giữ vững lập trường như vậy!?
"Bộ em không quan tâm đến con sao?"
Không hề đáp lại câu hỏi của cô, đẹp mi âm trầm, giống như có đám mây đen vờn quanh, German có phần bực dọc hừ lạnh quăng cho cô một câu...
Con bé đáng chết này, vừa tỉnh lại không lo tình trạng sức khỏe của bản thân thì thôi, làm cái gì phải cứ mở miệng ra là chị này chị nọ, khó nghe chết đi được?!
"Con làm sao rồi?"
Bắt đầu tỉnh táo trở lại, cô hơi khẩn trương ngẩng đầu hỏi anh, cơ thể cô mềm ngoặc ngã lên vòng tay anh: "Nó không sao chứ?"
Cánh tay lặng lẽ siết chặt, anh có chút hưởng thụ sự khẩn trương cùng gấp gáp của cô, anh yên lặng không nói lời nào, lại có mấy phần cố ý muốn bắt nạt cô khiến cô trở nên vô cùng sốt ruột...
Bây giờ mới biết lo sao? Vừa rồi là ai còn hùng hồn nổi giận với anh? Anh còn chưa tính toán cô dám dùng loại ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, còn có thái độ rất xa cách của cô khiến anh đặc biệt cảm thấy phiền phức!
"Em hỏi anh đó a!"
Giãy dụa trong lòng German, Lạc Khuynh Thành thật là gấp muốn chết, cái con người này, bình thường ít nói thì không tính, nhưng thái độ của anh bây giờ, không phải là đang muốn chọc cô sốt ruột đến chết sao?!
Không đúng, là anh đang cố ý!!
"Anh giỡn mặt em hả!?"
Con ngươi trừng lớn, tức giận như muốn bùng phát, cổ họng nghẹn uất, cô lập tức không hề do dự, chân bắt đầu đạp loạn xạ.
Chỉ là không ngờ, đạp loạn xạ thế nào lại không buông tha cho hạ bộ của người đàn ông mặt lạnh, German nhịn không được t.hở dốc vì kinh ngạc, cánh tay đang ôm chặt cô lập tức buông lỏng...
Nhân cơ hội này, Lạc Khuynh Thành nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của anh, lạnh giọng hừ một tiếng, cô nhìn quanh tìm kiếm khăn tắm, sau đó chạy vội ra ngoài.
"Đáng chết, em đứng lại cho tôi!"
German cắn răng rít gào một tiếng, hơi thở nặng nề như con dã thú bị dẫm trúng đuôi, anh rất muốn đứng lên, nhưng không hiểu vì sao sự đau đớn nơi hạ bộ không ngừng đánh úp khiến anh không khó chịu cũng không thể?
Cái nơi đáng thương yếu ớt của người đàn ông, không giải phóng khó chịu thì thôi, giờ phải hứng chịu loại đau đến chết đi sống lại này!!!
Giỏi, em giỏi lắm, xem lát tôi trừng phạt em thế nào!
Mắt dài hơi đóng, anh thâm trầm hít sâu mấy hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, qua vài giây, German đứng dậy khỏi bồn tắm, khối cơ thể rắn chắc lập tức lộ ra dưới làn hơi nước mờ ảo, thân hình cùng với chiều cao hoàn mỹ giống như vị chiến thần cổ Hy Lạp, mỗi một động tác đều lộ ra mị lực, từng viên bọt nước chậm rãi theo làn da đồng láng mịn trượt xuống, thủy quang lấp lánh, tản ra một loại quyến rũ nam tính lạ thường,...
Anh dùng khăn tắm quấn lên người một cách đại khái, sải bước chân dài, German mang bộ dáng ngập tràn nộ khí đi tìm Lạc Khuynh Thành tính sổ.
Trước phòng, Lạc Khuynh Thành đang vội vàng mặc quần áo, cô phải đi, phải đi cứu chị mình ra!
Chỉ tiếc, cô quá ngây thơ, vốn ngay từ đầu German không hề buông tha cô, mà hành động lớn mật vừa rồi của mình, lại như đòn bẩy thúc dục anh bằng mọi cách phải dạy dỗ cô một bài học nhớ đời, làm gì có chuyện để cô toại nguyện muốn làm gì thì làm?
Khí lạnh u ám bủa vây lấy căn phòng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lờ mờ lên vóc dáng mảnh mai trầ.n trụi của cô, mái tóc đen dài nhiễm những giọt nước long lanh tựa sương sớm xõa ngang vai, lúc này German có thể dễ dàng cảm nhận được mùi hương đặc trưng đầy sức quyến rũ tỏa ra trên người cô, dễ chịu đến mê say...
Hàng mày nhíu chặt nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Khuynh Thành, ánh mắt German cực kỳ cuồng dã, anh sải bước chân đạp lên tấm thảm dày mềm mại, từng bước đến gần cô, đột nhiên, anh vươn tay ra...
"Muốn chạy?!"
Giữ lấy bả vai gầy yếu của người con gái, anh giật mạnh về phía mình, giống như lôi một con thỏ nhỏ, không hề mất nhiều công sức...
A một tiếng kêu lên sợ hãi, nghĩ lại vừa rồi sợ anh còn ghi hận tính toán cô chuyện cô đánh lén anh, trong lòng không khỏi vừa vội lại càng hoảng, cẳng chân vội vàng đạp lung tung giữa trời không hòng muốn thoát khỏi móng vuốt anh: "German, anh khốn nạn, thả em ra!"
"Suỵt, đừng ồn, bác sĩ dặn dò em đừng hoạt động mạnh, đừng làm tổn thương đến con!"
Dùng đôi mắt cao ngạo có một tia nuông chiều lúc ẩn lúc hiện nhìn Lạc Khuynh Thành, thấy cô lập tức không đạp lung tung nữa, lửa giận trong lòng anh cũng ngay tức thì được dập tắt, anh nhẹ cong khóe môi cười, cẩn thận ôm cô gái nắng mưa thất thường kia đến bên giường.
Người vừa mới chạm ga giường, cô liền lập tức dùng chân đạp cánh tay đồng rắn chắc ra khỏi người, cơ thể nhỏ bé lùi về phía sau, tay ôm chăn bọc lấy thân mình, ánh mắt cực kỳ tỏ vẻ chán ghét nhìn anh.
"Còn dám chạy?"
Mắt thấy cô nhóc đang bày ra thái độ lảng tránh mình, anh chỉ yên lặng đứng đó, trào phúng cười lạnh, bàn tay giơ lên cầm lấy mắt cá chân cô, đột nhiên giật mạnh về phía mình, German linh hoạt nghiêng người, kéo cô về lại vòng tay!
Cô chỉ kịp mặt một chiếc quần con màu đỏ đầy ma mị, dưới ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài, cô như một con hồ ly nhỏ mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người, dưới màu da trắng trẻo mềm mại như cánh hoa sen, đôi chân dài thon nhỏ ẩn hiện lồ lộ khỏi không khí khiến cho vẻ đẹp của cô, từ thuần khiết đáng yêu như con thỏ trắng nhỏ sang một nét gợi cảm, quyến rũ tột bật.
Chỉ một màn sắc xuân này đã khiến German cảm thấy tiểu huynh đệ mình trướng đau đến không xong!
"Em đúng là, cũng dám đạp đau tôi?"
Kéo dứt khăn tắm ra khỏi người cô ném sang một bên, anh đè tay mình lên một bên ngực cô, nhẹ nhàng xo.a nắn, German híp mắt, nghiêng mi cúi đầu nói: "Về sau không muốn dùng nữa, hửm?"
"Không muốn!"
Ánh mắt vẫn trong trẻo và lạnh lùng như cũ, cô trừng mắt nhìn về phía German, cho dù thế nào cô cũng không đoán được rằng, cái giá để đổi lấy sự to gan lớn mật của mình, không phải là cơn giận dữ của anh, ngược lại, tình huống lại trở nên vượt sức kiểm soát của cô, sự ái muội đầy ám chỉ kia, ánh mắt rực đỏ lửa nóng kia, cô sợ phải đối diện với nó, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sức nóng mà nó đang thiêu đốt lý trí cô.
Cắn mạnh môi, cố giữ cho mình một tia tỉnh táo, quay mắt đi nhìn nơi khác, cô mới không muốn bị anh lừa vào tròng!
"Không dám nhìn tôi?"
Không phải vừa rồi lá gan rất lớn sao!?
Trào phúng nói nhỏ một câu, German ghé sát bên tai cô, thổi một hơi đầy tà khí thẳng tắp len lỏi vào trái tim cô, đầu quả tim lập tức run lên, trong lòng thầm kêu không ổn, cô cấp bách không biết đối phó làm sao bèn quay đầu lại mạnh miệng nói: "Bác sĩ chắc cũng đã dặn anh, thời kỳ đầu mang thai không được quan hệ!"
"Không sai, em cũng nhanh trí lắm."
Nhẹ gật đầu, mị mắt lại không một chút che giấu dục vọn.g nhìn lên cơ thể trầ.n trụi của cô, khóe môi càng phát ra nụ cười đầy giảo hoạt, tà khí càng lúc càng nồng đậm, anh cúi người xuống, ác liệt thổi khí lạnh bên tai: "Cho nên đêm nay, chúng ta."