Thành phố Berlin về đêm, cũng là lúc hàng ngàn ánh đèn mờ ảo chiếm đóng, thôi niên mắt người, một người con gái với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành quyến rũ trong bộ lễ phục độc đáo kia liệu có nhân cơ hội câu dẫn Thượng tướng? Nếu chuyện đó xảy ra, đây chẳng khác gì là đang lặng lẽ lấy đi mạng cô?!
Lucy đứng yên đó nghĩ ngợi, ánh mắt không lúc nào rời đi hai bóng người một cao lớn một mảnh mai đang biến mất nơi cuối con đường. Cuối cùng, giống như đã đưa ra quyết định cho mình, Lucy cũng nhấc chân bước đi theo, tay cầm lái con xe, bám đuôi đám người kia.
Khả năng cảnh giác của German được tăng lên một bậc khi anh lờ mờ nhận ra đám người bọn anh đang bị đeo bám phía sau, con ngươi màu lam sâu thẳm chợt càng trở nên lạnh lẽo. Thân mình cứng rắn như vị thần, bộ quân phục màu đen hoàn toàn phù hợp với vẻ lạnh lùng vốn có của anh, so với bình thường càng thêm sắc bén bức người, giống như Thượng Đế phẫn nộ giáng xuống trần. Đôi mắt anh lạnh ngắt nhìn chằm chằm vào hư không chỉ làm cho người ta thấy vô cùng quỷ dị.
"Gavin."
"Thượng tướng, có chuyện gì sao?"
Gavin đang ở vị trí bên cạnh vô lăng, vì anh là trợ thủ đắc lực nhất của German nên tiệc rượu đêm nay làm sao có thể thiếu anh?
"Có người theo dõi, phái người giải quyết đi."
Khi anh nhắc đến hai chữ " giải quyết", vẻ mặt lạnh như băng của anh làm gì có nửa phần dấu vết của sự trầm ổn, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên màu máu, sát ý dày đặc. Ngồi bên cạnh anh, Lạc Khuynh Thành có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh nguy hiểm ập tới, rất lạnh, hai tay khoanh lại một vòng trước ngực, cô nhịn không nổi sợ run cả người...
Thấy cô co rụt lại một chỗ, hai tay không ngừng chà sát vào nhau, một người đàn ông kiêu ngạo như anh thấy tình huống đó lại không kiềm lòng được mà khó chịu nhíu mày, anh vỗ nhẹ tay lên đùi mình thốt lên.
"Qua đây."
Ngồi cách xa anh như thế làm gì? Cho dù anh có muốn ăn cô, cũng không ngốc đến mức muốn ăn cô bây giờ!
Nghiêng đầu nhìn về phía German, dường như hiểu được ý định của anh, Lạc Khuynh Thành định mở miệng từ chối, cô trời sinh bản tính dễ ngượng ngùng, không có thói quen thân mật với anh ở những nơi công cộng, nhưng còn anh, lại không bao giờ để ý, càng không biết sợ là gì, cứ muốn gần gũi với cô, tuy trong xe chỉ có một mình Gavin, nhưng cô vẫn cảm thấy lúng túng và bối rối vô cùng, huống chi, cô còn ghi hận mấy câu nói thô tụ.c trêu chọc cô lúc khiêu vũ ở bữa tiệc, cô sợ nếu có gì đó sơ sẩy, tiếp xúc với tên sắc lang này, anh lại nổi máu cườ.ng bạo, cô nhất định sẽ rất mất mặt!
Lạc Khuynh Thành chậm rãi lắc đầu, đang định mở miệng từ chối thì lúc này, cô hoảng hốt phát hiện trong mắt anh vừa chớp một cái đã biến mất vẻ bình tĩnh. Đây là thái độ cho thấy anh đang dần thiếu kiên nhẫn, rõ ràng là cái nhìn chằm chằm của anh như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ cô. Khó khăn nuốt hết toàn bộ lời nói trở về, lén lút thở dài một cách bất lực, cô ngoan ngoãn nhoài người về phía anh...
Dựa vào lòng anh, Lạc Khuynh Thành mím chặt môi không nói gì, chứng tỏ là đang bắt đầu bật chế độ "cứng rắn", đó chính là điểm mà German thích nhất ở cô, nó dễ dàng đánh thức bản chất muốn chinh phục của anh...
Anh thích chứng kiến nhất là thái độ kiên cường dù sống dù chết của cô, nó không chỉ khiến anh cảm thấy thành tựu khi thành công làm con mồi khuất phục mà cảm giác, một thứ cảm giác thỏa mãn chưa từng phát sinh, một thứ cảm giác mới mẻ khác thường khiến anh h.am muốn mãi không thôi, nó dễ dàng khiến dụ.c vọng anh bùng cháy! Đến tận bây giờ, cảm xúc ấy vẫn nguyên vẹn, không hề thay đổi!
Rũ mắt nhìn cô chằm chằm, cảm thấy hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, giọng nói anh vì dụ.c vọng hừng hực mà thêm trầm đục: "Giúp tôi cởi ra."
Cởi, cởi ra? Quần... quần con sao?!
Cái tên hám sắc này! Vì sao mỗi lời nói của anh lại có thể lưu manh như thế!?
"Anh là đồ lưu manh! Em không muốn!"
Em không muốn cùng anh diễn trò ân ái trước mặt người ngoài, anh thích thì tự giải quyết đi!
"Lưu manh?"
Nhấm nuốt từng chữ một, anh hơi nhướng mày, nghiêng mi hứng thú đánh giá cô vài lần, German đột nhiên hiểu rõ...
"Tôi chỉ cái này."
Cầm lấy tay Lạc Khuynh Thành đặt lên cúc áo trên bộ quân phục, anh hơi cúi đầu, âm thanh khản đặc cùng hơi thở nóng rực thổi bên vàn tai cô, gương mặt yêu nghiệt của anh cuối cùng cũng chịu lộ ra ý cười hòa nhã:" Em nghĩ không muốn cởi ở đâu?"
"Hay là, em muốn cởi chỗ khác?"
Hơi thở nóng rực tập kích lên làn da trắng mỏng, ngập tràn hương vị nam tính đặc trưng của anh, Lạc Khuynh Thành cảm thấy giống như bản thân đang ngồi trong phòng tắm xông hơi, ngột ngạt đến nóng cả người...
Hư hỏng, bại hoại! Rõ ràng biết rồi còn cố tình hỏi cô!?
Khuôn mặt lập tức ửng hồng, Lạc Khuynh Thành vừa thẹn lại quẫn bách không biết phải tìm câu nào phản bác anh, bởi vì sự thật là, cô hiểu sai ý của anh...
Nhưng đâu thể trách cô được, là vì ở lâu ngày với anh, mỗi ngày anh đều dùng những lời lẽ ái muội trêu chọc cô cho nên trong đầu cô hình thành phản xạ có điều kiện, cứ mỗi một lời anh nói, cô đều quy ra toàn những thứ không trong sáng!
Hàm răng nhẹ cắ.n lên cánh môi hồng mềm, ánh mắt lóe ra một tia ngượng ngùng nhưng có đôi phần trách móc nhìn German, cô đành cúi đầu nhượng bộ, nhẹ nhàng cởi áo giúp anh, trong lúc cô vừa mở rộng tà áo sang hai bên, German lập tức liền dùng cánh tay phải rắn chắc của mình giữ lấy vòng eo Lạc Khuynh Thành, nhấc người cô ngồi lên chính đùi mình, sau đó còn nhấn người cô sáp nhập vào lòng ng.ực thoáng mát rộng rãi đó.
Nằm hẳn vào lòng anh, Lạc Khuynh Thành theo bản năng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, anh cũng đồng thời mở rộng vạt áo, sau đó khóa chặt thân hình yêu kiều bé nhỏ trong lòng mình.
A, thật ấm...
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cọ vào lồng ng.ực German, Lạc Khuynh Thành không tự chủ được than một tiếng, một luồng khí ấm áp tự do lưu chảy khắp cơ thể cô khiến cô nhận ra một điều...
Thì ra anh đang dùng cách thức này để sưởi ấm cho cô!
Quan tâm cô thì cứ việc nói thẳng, làm gì phải phức tạp hóa vấn đề lên như thế, biểu tình còn lạnh lẽo khó coi giống như là cô đang cầu xin anh hãy ôm cô vậy! Đúng là người đàn ông khác người!
Lông mi tinh tế khẽ động, cô khẽ khàng kề sát người vào lòng German, cả người không tự chủ được siết chặt vòng tay quanh lưng anh như muốn dựa vào anh thêm gần hơn, tận sâu trong nội tâm dâng trào một thứ cảm giác ngọt ngào ấm áp nhấn chìm đi sự chua chát mất mát ban nãy...
German, anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy, sự dịu dàng vô hình của anh sẽ khiến em trở nên ích kỷ, tựa như sợi dây xích trói chặt em, ràng buộc em không thể rời bỏ anh.
Một tay ôm lấy cô gái nhỏ đang ôm bầu tâm sự, tay còn lại cầm điếu thuốc khẽ rít, German mang vẻ mặt mị lười, đôi mắt sắc bén sâu thẳm tựa con hùng ưng đưa mắt nhìn chằm chằm con mồi, yên lặng ngắm nhìn như vậy, đến một khoảnh khắc, đôi mắt anh, trong vô thức, lộ ra một chút dịu dàng hiếm có thấp thoáng giữa làn khói thuốc nhàn nhã, mãi cho đến khi xe ngừng trước quán rượu Lệ Thiếu Đình đang trú ngụ...
Không biết là bởi vì cái ôm của German vô cùng kiên định, hay là bản thân cô quá mệt mỏi, cuối cùng cô lại ngủ thiếp đi khi nào không hay, mãi cho đến khi cô được anh lay gọi tỉnh dậy, cô mới mơ màng chậm rãi mở to mắt ngây ngốc nhìn anh, giống như một đứa ngốc không biết đã xảy ra chuyện gì....
Lồng n.gực chấn động truyền đến một tiếng cười trầm thấp, German cúi người hôn nhẹ lên môi cô, đáy mắt anh, ngập tràn tia sủng nịch.
"Đến rồi, Lệ Thiếu Đình đang chờ chúng ta, nếu em có làm gì ngu ngốc phá hủy tâm huyết đêm nay của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho em."
Vỗ nhẹ lên mặt Lạc Khuynh Thành, từng ngón tay dịu dàng đẩy mấy sợi tóc con hỗn độn ra vành sau tai, động tác dịu dàng nhưng khẩu khí lại ngập tràn nghiêm khắc có phần uy hiếp đối phương khiến cô cũng bị thái độ này của anh mà dọa sợ không ít...
Anh luôn là người như thế, một người đàn ông sống và làm việc cực kỳ nguyên tắc, nói một là một, hai là hai, nhưng anh lại không hề biết rằng mỗi một sự tình, hễ cứ liên quan đến Lạc Khuynh Thành, tự khắc nguyên tắc của anh đều có ngoại lệ, cô chính là ngoại lệ đầu tiên và duy nhất của anh.
Hơi dụi mắt, nhanh chóng xốc lại tinh thần, Lạc Khuynh Thành theo sát German xuống xe, đi đến trước mặt Lệ Thiếu Đình, cùng đối phương đi vào trong quán rượu.
Đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh, German liếc nhìn Gavin ra hiệu, nhẹ nhàng gật đầu, Gavin lặng yên không một tiếng động rời đi, về phần German, mang một tâm trạng cực kỳ thoải mái đi theo Lệ Thiếu Đình về phòng.
"Reggie Nord thượng tướng, giúp tôi gửi lời cảm ơn đến đế quốc các anh vì đã chuẩn bị cho Lệ mỗ tôi một nơi ở chu đáo và tốt đẹp như vậy, tôi thật sự rất hài lòng."
Nhẹ gật đầu, German không chút khách khí nhận lấy lời cảm ơn từ đối phương, đôi mắt dài hẹp tùy ý đánh giá kiến trúc xung quanh, giống như đang tò mò xem xét kiến trúc độc lạ nơi đây, cho dù sự thật là anh nắm rõ bố cục căn phòng trong lòng bàn tay, thậm chí cả con đường mật dùng để chạy trốn được xây dựng kín đáo trong căn phòng, anh đều xác định rõ vị trí nằm đâu.
Không thể không thừa nhận, anh là một người đàn ông đáng sợ, nhờ khả năng quan sát tinh tế trời phú kia, anh nhất định có thể tiễn thẳng đi một mạng người mà không để lại dấu vết!
"Thứ vừa lòng tôi nhất chính là kiến trúc nơi ban công, có thể nhìn hết được toàn cảnh Berlin, không biết, Thượng tướng có nguyện ý hân hạnh cùng tôi đến ban công uống một ly rượu?"
Thuận tiện, cùng nhau bàn bạc chuyện mua vũ khí quân hỏa.
Ý tứ rõ ràng trên mặt, Lệ Thiếu Đình khéo léo trong quá trình đối thoại, anh rất tự nhiên đưa mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, cũng dễ dàng đọc được sự lo lắng và khẩn trương trong đôi mắt cô.
"Chỉ là việc này, để Dora tiểu thư tham dự vào thì không hay lắm?"
Tuy câu đó chỉ là một cái cớ, nhưng lại rất thích hợp trong trường hợp này, thảo luận chủ đề liên quan đến chiến sự, phải là càng ít người biết càng tốt, Lệ Thiếu Đình anh tuy nhìn cà lơ phất phơ như thế, nhưng nguyên tắc làm việc lại rất rõ ràng và lý trí!
Mà đạo lý dễ hiểu như vậy, người thông minh như German sao lại không biết?
"Em chờ tôi ở trong phòng."
Thấp giọng ra lệnh cho cô, khẩu khí có phần cường ngạnh, nếu là bình thường, cô tuyệt đối không thích cách sai khiến này của anh, nhưng giờ phút này, cô coi mệnh lệnh đó của anh như một lời đặc xá mà cô đã chờ đợi từ lâu...
Ông trời phù hộ, rốt cuộc cô cũng có được tự do rồi.
Thật ra từ trước khi bọn họ đến đây, Lệ Thiếu Đình đã dặn dò với Mục Kiền cẩn thận, một khi thời cơ đến, hắn sẽ báo cáo tin tức của Lạc Ngâm Tích cho cô.
Chỉ là, giờ chị ấy đang ở đâu?
Đứng một mình trong phòng, trơ mắt nhìn German và Lệ Thiếu Đình cùng nhau đi ra ban công, trong lòng Lạc Khuynh Thành không khỏi nảy sinh lo lắng, thì đúng vào lúc này Lệ Thiếu Đình giả vờ vô tình liếc mắt về phía phòng tắm, bàn tay sau lưng cũng lặng lẽ đưa ngón trỏ chỉ về hướng đó, Lạc Khuynh Thành đương nhiên hiểu được, anh đang ngầm thông báo cho cô vị trí của Ngâm Tích.
Cảm giác mừng như điên tựa như ngọn núi lửa phun trào bùng nổ trong lòng cô, cúi đầu thở phào một hơi, tâm trạng Lạc Khuynh Thành cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, cô vờ đi loanh quanh đánh giá phòng óc này nọ, đi tới đi lui, ngẩng đầu, cúi đầu gật gù các kiểu, thoạt nhìn trông rất thích thú, nhưng trên thực tế thì nội tâm cô không biết có bao nhiêu khẩn trương!
Đánh giá một hồi, cô đưa tay hơi vuốt tóc, thần thái rất tự nhiên hướng về phía toilet, nâng tay, đẩy cửa.
Bên trong, Lạc Ngâm Tích đang nôn nóng đi tới đi lui, mới vừa rồi, cô có nghe được chữ được chữ mất Lệ Thiếu Đình đang nói chuyện với một người đàn ông khác, vô tình lại nghe có tên em gái mình, trong lòng sốt ruột không thôi!
Cửa "lạch cạch" vừa động, cô lập tức nhảy người trốn sang một bên, đến khi thân ảnh Lạc Khuynh Thành xuất hiện, trong lòng cô, xúc động như con đê vỡ tuôn trào kích động vô bờ bến.
"Khuynh..."
"Xuỵt!"
Lấy tay đặt ngay trước môi, Lạc Khuynh Thành lập tức đóng cửa lại, trái tim ngừng đập, cuống họng nghẹn ngào, tấm lưng nhỏ nhắn run rẩy dựa lên cửa ra vào, ánh mắt rưng rưng ngắm nhìn Lạc Ngâm Tích, thật lâu vẫn không nói nên lời.
Đã bao nhiêu lâu hai người chưa gặp mặt nhau? Ngẫm lại, sau khi hồn xuyên đến đây, bản thân mình cũng đã ở với chị ấy được gần một tháng, nhưng thứ tình cảm chị em này, thật sự không thể lấy thời gian dài ngắn ra để cân đo đong đếm được, cô vĩnh viễn nhớ rõ, cái đêm ngày đó hồn cô xuyên đến, là vòng tay ấm áp cùng ánh mắt yêu thương của Ngâm Tích đã sưởi ấm trái tim cô, an ủi tinh thần lạc lõng tủi thân của cô, là chị ấy đã cho cô hy vọng để được sống tiếp dưới cơ thể mượn kia, cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy, sau khi tự nói mình mất trí nhớ, Ngâm Tích đã đau buồn và khổ sở đến nhường nào, bộ mặt của chị ấy ngập tràn hối hận và tự trách đến nhường nào; thậm chí cô còn nhớ rất rõ ngày ấy, trước cửa quán rượu Caesar Hove, thân ảnh mềm yếu mà kiên cường đó đã khóc lóc gào thét đuổi theo cô thế nào.
Tuy rằng người mà chị ấy chờ, là vì cái thể xác này, nhưng tình yêu thương cực hạn của chị ấy, trên thế giới này, có mấy người có thể làm được?
Nếu đánh giá một cách chính xác hơn thì tuổi tác của cô lớn hơn Ngâm Tích một chút, nhưng từ một góc độ nào đó, ngay từ giây phút tiếng em gái phát ra từ miệng của chị ấy, cô đã nghiễm nhiên coi chị ấy như chị ruột của mình, có lẽ, nguyên nhân xuất phát là vì cái bản tính độc lập kiên cường cô có ở kiếp trước, sau khi mất đi em trai, cha mẹ không nén được bi thương, mỗi năm tinh thần ngày một sụt giảm, mà trong nhà chỉ còn lại duy nhất mỗi cô con gái là cô cho nên cô đã trở thành trụ cột gia đình ngay từ nhỏ, kiên cường một mình gánh vác nuôi gia đình lâu như vậy, đến cả muốn nhu nhược thế nào cô cũng đã quên. Bao năm luôn cố gắng ngụy trang bản thân để gồng mình chăm sóc cha mẹ, độc lập tự chủ, cho đến đêm giáng sinh ở thế giới xa lạ này, đột nhiên xuất hiện một người tên Lạc Ngâm Tích, người đó dùng sự ôn nhu dịu dàng che chở hỏi han cô, khiến trái tim cô cuối cùng cũng được buông xuống ngụy trang, kiên cường, mạnh mẽ khi đó hoàn toàn vỡ tan, lần đầu tiên cô muốn dựa dẫm, ỷ lại với người gọi cô bằng hai tiếng em gái kia, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra, một người con gái mạnh mẽ như cô, thì ra cũng có một phần nào đó yếu đuối...
"Khuynh Thành!"
Rõ ràng là rất kích động, rõ ràng là rất muốn la hét lên vì vui mừng, nhưng Lạc Ngâm Tích phải cố nén thứ xúc động ấy đi, cô nghẹn ngào nhỏ giọng nói, cả người, cũng nhoài về phía đối phương, ôm chặt vào lòng.
"Chị."
Ôm lấy Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng thở phào một hơi, thật ra chính bản thân cô cũng phải cố gắng lắm mới khống chế được tâm tình hỗn loạn muốn hét to kia, nhưng cô biết cô không thể hành động một cách tùy tiện bừa bãi, cô sợ sẽ hại Ngâm Tích!
"Em không thể ở lại lâu trong này không thì German sẽ nghi ngờ, Ngâm Tích, nói cho em biết chị có khỏe không? Hobart có làm tổn thương chị không? Còn có Lệ Thiếu Đình, hai người quen nhau từ lúc nào, anh ta có bắt nạt chị không?"
Bây giờ cô đang ôm một bụng nghi vấn nhưng chỉ có thể tóm gọn lại trong mấy vấn đề trọng tâm đó.
"Chị ổn, lúc bị Hobart giam giữ, tuy phải chịu chút bạo lực ngược đãi, nhưng chị chịu được, em yên tâm."
Khóe mắt ửng hồng, tiếng nói nghẹn ngào, Lạc Ngâm Tích một lời nói hết tâm sự cho Lạc Khuynh Thành nghe.
"Khuynh Thành..."
"Lệ Thiếu Đình sao?"
"Thiếu Đình đối xử với chị tốt lắm, chị quen anh ấy cũng rất tình cờ, mà chuyện này không quan trọng, em ấy kìa, vẫn sống ổn chứ? Reggie Nord, hắn ta có... làm tổn thương em không?"
Tổn thương?
Nếu đổi lại là trước kia, cô có thể chắc nịch mà trả lời, nhưng bây giờ, ngay cả bản thân cô cũng không có tư cách gì để khẳng định nó.
Hơi giật mình, đầu quả tim lặng lẽ chua xót, Lạc Khuynh Thành cố gắng pha trò cười nói:" Chị xem, không phải giờ em vẫn còn lành lặn đầy đủ đứng trước mặt chị sao?"
Giả ý bên trong nụ cười em gái ruột nhà mình, làm sao Lạc Ngâm Tích không nhận ra chứ?
"Chị đừng lo cho em, em thật sự không sao."
Vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lạc Ngâm Tích, cô cố gắng dùng những lời lẽ có sức thuyết phục để trấn an đối phương, quan trọng là rốt cuộc cô cũng biết được vì sao Lạc Ngâm Tích bị Hobart bắt đi rồi.
Là vì cô.
Lạc Ngâm Tích nghe nói German và Hobart không hợp nhau, vì muốn giải cứu Lạc Khuynh Thành, cô chạy một mình đến biệt thự riêng của hắn, cầu cứu sự hỗ trợ của hắn để cứu người ra, nào ngờ lợn lành chữa thành lợn què, không cứu được người, ngược lại còn bị bắt làm con tin, về phần vì sao lại chạy trốn khỏi Miller, cũng là vì Lạc Khuynh Thành cô.
Lạc Ngâm Tích biết, sự tồn tại của mình là gánh nặng lớn đối với Lạc Khuynh Thành thế nào, là một loại ràng buộc mà hơn cả là uy hiếp, bởi vậy cho dù Miller không hề có ác ý với cô, nhưng cô vẫn phải liều lĩnh chạy thoát, cũng là hành động mà cô cảm thấy may mắn nhất trong cuộc đời cô, bởi vì, cô không chỉ có cơ hội giải cứu được em gái mình, mà thậm chí còn tìm thấy được nửa còn lại mà cô muốn gắn bó suốt đời!
"Thế thì tốt."
Mày liễu hơi chớp động, Lạc Khuynh Thành không khỏi vui mừng trong lòng, nếu Lệ Thiếu Đình không phải hạng người nguy hiểm, vậy cô cũng an tâm phần nào.
Nhoẻn miệng cười yếu ớt một hồi, cô đột nhiên cảm thấy cổ họng chua chát, cảm giác một thứ ghê tởm gì đó đang muốn trào ra, vội vàng che miệng lại, Lạc Khuynh Thành chạy nhanh đến bồn rửa mặt, nôn khan.
"Khuynh Thành, em..."
Hơi nghiêng đầu định hỏi thì Lạc Ngâm Tích đột nhiên có dự cảm không tốt, cô là người học y, cô biết tình trạng em gái mình hiện giờ.