Quàng qua đầu vai Lạc Khuynh Thành, đi được hai bước, German nghiêng đầu nhìn về phía Ramiro.
Đối với chuyện German đột nhiên xuất hiện, cả người hắn đều tê cứng, giống như đang nằm mộng, ý cười thân thiện ngày nào cũng quên mất, cho đến khi nhận ra thì đã muộn...
"Ramiro, muốn lật đổ tôi, nếu thật sự có chút bản lĩnh, tôi tuyệt đối chống mắt lên chờ!"
Mà không cần phải hành động như vừa rồi, lợi dụng một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt. Thật là bỉ ổi, đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với danh dự của quân nhân, hơn nữa, cũng là đối với danh dự của một thằng đàn ông!!!
Làm sao hắn có thể nghĩ rằng chỉ bằng một cô nhóc yêu kiều như Lạc Khuynh Thành đây có thể ngụy tạo chứng cớ, lật đổ hắn được chứ? Đúng là quá coi khinh German hắn rồi!?
Một tiếng nói lạnh như băng vang lên ném thẳng vào mặt Ramiro, German không hề muốn nhìn gương mặt đểu giả của hắn thêm lần nào nữa, chỉ ôm lấy Lạc Khuynh Thành sải bước rời đi, bước chân trầm ổn mà có lực, âm thanh cộp cộp của đế giày tựa như trống đánh vào lòng Lạc Khuynh Thành, khiến cho cô, vô cùng hoảng sợ... !
"Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!"
Lạc Khuynh Thành vùng vẫy, gương mặt cô tràn ngập sợ hãi mà hoảng loạn, cô liên tục đánh vào người German, không ngừng kinh sợ kêu lên...
Cô sợ, thật sự rất sợ, vừa rồi tuy không nhìn ra được cảm xúc của German thông qua sự biến hóa trên gương mặt hắn, nhưng đôi mắt lạng lẽo, u ám của hắn tựa tảng băng ngàn năm kia đủ để cô rõ ràng một điều.
Hắn đang tức giận, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô chứng kiến hắn giận đến trình độ này, cô biết, cô nhìn là biết! ! !
Nếu đã như vậy, cô sẽ không thể nào phản kháng được nữa, vậy thì cô sẽ thật sự chết! Hắn sẽ giết cô!
Liên tục sợ hãi hét lên, Lạc Khuynh Thành mất khống chế bối rối chống cự German, cho dù cô biết, càng làm vậy, German sẽ càng tức giận hơn ... !
Mới vừa rồi, hắn vẫn đứng nấp ở một góc chết, ngưng mắt quan sát cuộc đối thoại giữa cô và Ramiro, toàn bộ đều nghe rõ ràng.
Vốn German cho rằng, hắn sẽ tức giận, đối với chuyện Lạc Khuynh Thành to gan chạy trốn, nhưng sự thật lại chứng minh, không phải ...
Lạc Khuynh Thành muốn chạy trốn, chuyện này cũng không đến mức lạ lẫm, trong đôi mắt xinh đẹp của cô, giống như có chứa một tia sinh mệnh.
Có thể nói, mỗi lần nhìn vào, hắn có thể thấy rõ được sự nóng vội và khát khao tự do của cô. Cho nên, nếu bắt được cơ hội bỏ trốn thì cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Có lẽ điều khiến hắn tức giận chính là, cô lại dễ dàng thân mật nói chuyện với Ramiro. German nhận ra một điều, so với việc cô gái nhỏ này bỏ trốn thì hắn càng phẫn nộ hơn khi biết cô dám dùng sắc đẹp của mình đi quyến rũ người khác! ! !
Vừa rồi, đứng trước vườn hoa nhà kính, tìm thấy Lạc Khuynh Thành đang đứng ở một góc tối. Hắn không thể phủ nhận, trong cơ thể hắn có một luồng khí nóng bao trùm chạy loạn xạ, không chỉ có phẫn nộ mà phần nhiều là muốn chinh phục dục vọng. Hắn thích loại cảm giác rình mò và đuổi bắt con mồi, thích hưởng thụ quá trình săn mồi. Trong cơn phẫn nộ còn ẩn chứa một niềm thích thú, phần thích thú đó lấn ác cả phần tức giận. Nhưng tất cả đều tan vỡ cho đến khi nụ cười yếu ớt của cô rơi vào đáy mắt hắn!
Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ cười với hắn lần nào... Thậm chí, ngoài thái độ lạnh nhạt, xa cách cùng tức giận ra thì cô chưa bao giờ lộ dáng vẻ ấy. Vậy mà bây giờ, mới chỉ gặp mặt có một lần, cô đã cười ngọt với Ramiro? Cười rất tự nhiên, mà còn ...rất đẹp!?
Hơn nữa, trong suốt cuộc đối thoại, cô còn cố tình bày ra bộ dáng xinh đẹp, quyến rũ rung động lòng người! ?
Em cho rằng mình làm vậy là không ai nhìn ra mục đích sao? Em cho rằng tất cả những kẻ bên ngoài đều là thằng ngốc, không nhìn thấu được sao? !
Lẽ nào cô không biết, mỗi một động tác của cô, tuy cố ý cứng nhắc, vừa trúc trắc lại non nớt, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn đã có thể nhận ra, lúc đó hắn thật muốn cười to chế nhạo cô! ! !
Con bé chết tiệt này! Đúng là ngu xuẩn hết mức! Chưa tính sổ chuyện dám chạy trốn hắn, giờ lại còn lén lút sau lưng hắn tìm thằng đàn ông khác làm chỗ dựa! ?
Được lắm, tìm chỗ dựa cũng đúng, dù sao đây cũng là biệt thự của Ramiro, cô muốn cầu xin hắn giúp đỡ, quả thật không có gì là sai, đúng là hắn phải dành lời khen ngợi đến cô vì sự thông minh, nhưng khốn kiếp! Làm sao cô dám cố ý bày ra bộ dáng phong tình, lợi dụng dáng vẻ ngây thơ, xinh đẹp của mình, lợi dụng sự yếu đuối và nhu nhược của mình để dụ dỗ Ramiro? !
Cho dù vừa mới tiếp xúc, cũng không có hiểu biết cô là bao. Nhưng đôi mắt của German rất lợi hại, hắn biết, Lạc Khuynh Thành không phải là kiểu con gái tùy tiện phóng đãng như những người con gái khác, hắn biết cô thậm chí còn không biết bản thân mình có thể đẹp đến mức nào!
Nhưng mẹ nó chứ! Mới vừa rồi, chỉ mới đây, cô dám lả lơi trước người đàn ông khác ?
Không còn cách nào khả thi hơn ngoài phải đi đến bước đường cùng là chọn chiêu "Mỹ nhân kế" sao? !
Hừ, Ramiro thì có cái gì tốt, đáng để cô phải tình nguyện chủ động hy sinh làm thân mình làm chuyện này! ?
Lẽ nào, cô muốn rời khỏi hắn đến mức đó, đến mức không tiếc bán đứng nhan sắc của mình? !
Nếu hắn không tìm ra cô, hoặc không ra mặt lôi cô đi, lẽ nào cuối cùng Lạc Khuynh Thành sẽ thật sự chủ động hiến thân! ?
Về điểm này, German không muốn nghĩ đến, càng không muốn tưởng tượng ra, bây giờ trong đầu hắn đang bị lửa giận bao bọc, hắn cảm thấy tâm can mình cứ chốc lại sung máu lên, thậm chí còn có xu hướng muốn bành trướng... !
Nếu cứ tiếp tục nghĩ, hắn thề, không cần Lạc Khuynh Thành tác động, hắn sẽ trực tiếp lấy tay bóp chết cô, lập tức, lập tức! ! !
"Buông tôi ra...Anh buông tôi ra!"
Bả vai người đàn ông thật cứng, Lạc Khuynh Thành cứ điên cuồng như vậy cho đến khi cảm thấy đầu óc choáng váng đến khó chịu, thậm chí mỗi bước chân của German khiến cho cô cảm thấy hoa mắt đến muốn ói ra!
Cô tiếp tục kháng cự, nội tâm của cô bây giờ rất hoảng loạn, cô cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra ...
"Anh muốn mang tôi đi đâu..."
"Câm miệng! Ồn nữa tôi giết em ngay lập tức!"
Hàng mi dày như điêu khắc chợt nhăn lại, môi German mím chặt giận dữ.
Ưm...
Cứng đờ, Lạc Khuynh Thành dường như không phục, cũng không muốn nghe lời German, cho dù âm thanh của hắn có lạnh lẽo, ghê người đến mức cô chưa từng nghe qua.
Cũng cho đến giờ phút này, Lạc Khuynh Thành mới biết, thì ra, người đàn ông này còn có thể lạnh lùng hơn, đáng sợ hơn, cũng càng ác ma hơn! ! !
"German, anh biết rõ tôi là người cực kỳ ghét cuộc sống không tự do, ràng buộc, anh cũng biết tôi khao khát đến mức không kiên nhẫn được, muốn lập tức rời khỏi anh, tôi không hiểu anh giữ tôi lại bên người để làm cái quái gì? Hôm nay cho dù anh có bắt được tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ cơ hội trốn thoát, anh là Thượng tướng của một đế quốc, nhất định sẽ có rất nhiều việc, thậm chí trong tương lai, khi đế quốc phát triển giàu mạnh, anh sẽ có cả núi công việc để giải quyết, chắc chắn sẽ không có thời gian giám sát tôi, tôi trốn rồi, anh sẽ không bị phân tâm nữa, đúng chứ? Cho nên, thả tôi đi, có được không?"
Lạc Khuynh Thành cắn môi ghé sát vào vai German mở miệng nói, lời nói ẩn chứa sự khẩn thiết...
Dù sao, chuyện đã đến nước này rồi, bị hắn trực tiếp vác trở về còn giấu diếm gì nữa?
"Tôi nói rồi, câm, miệng!"
Đôi mắt híp lại nhíu chặt, German dường như nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ...
Thả em đi? !
Trải qua biết bao nhiêu lần dạy dỗ, vì sao em vẫn chưa học được cách từ bỏ! ?
Xem ra, là do tôi quá chiều chuộng, nuông chiều em, nhưng đêm nay, em, chết chắc rồi!
Cười lạnh, môi cánh cong lên một đường cong trào phúng, German lặng lẽ cười nhạo sự ngây thơ của Lạc Khuynh Thành...
Cho dù không nói thêm gì nữa, luồng khí lạnh lẽo xung quanh người German kết hợp với hơi thở nặng nề của hắn, nó thậm chí còn xuyên qua cả da thịt Lạc Khuynh Thành, thấm vào tận xương tủy cô khiến cô đột nhiên run lên!
Xong rồi! Đêm nay hình như cô thật sự chọc giận hắn rồi!
Lạc Khuynh Thành thật sự cảm giác được bản thân mình như con mồi đang bị đặt lên thớt, mặc cho German cắt xẻ!
Quả thật, đêm nay, Lạc Khuynh Thành chính là một món ăn ngon miệng được dâng lên để thỏa mãn khẩu vị của German . Hắn không chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô mà hắn còn muốn nghiền cô ra thành bột vụn phấn! Hắn muốn cả đời này cô phải ghi nhớ kỹ, nhớ kỹ rằng tất cả đều là hắn cho cô, dù có là đau đớn hay tuyệt vọng, lẫn cả khuất nhục! ! !
Cánh tay tráng kiện mạnh mẽ giữ chặt Lạc Khuynh Thành, nâng chân lên chuẩn xác đập vào khóa cửa trong vườn hoa nhà kính. "Cạch" một tiếng, tiếng cánh cửa kính đóng lại vang lên, cũng đồng thời làm kinh động đến người phụ nữ!
Thôi xong! Hắn mang cô tới đây làm gì? !
Từng bước một, đến cả đầu cũng không thèm quay lại, German nhấc chân lại lần nữa đạp lên cửa, lực vô cùng lớn đến mức cả bức tường thủy tinh cũng đều chấn động, thậm chí Lạc Khuynh Thành lo sợ rằng nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì cả khu vườn kính sẽ bị hắn đạp đến sụp đổ mất!
Đại ác ma! Biến thái! Dùng sức như vậy là muốn hù ai đấy? !
Phía trên khu vườn có một chiếc đèn chùm thủy tinh lớn. German lỗ mãng nâng tay vỗ lên vách kính, chẳng mấy chốc toàn bộ trong không gian được thắp sáng bằng ánh đèn màu vàng nhạt dịu nhẹ.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào từng đóa hoa đang kỳ nở rộ, nhuộm sắc cho những bông hoa màu trắng tinh, khung cảnh tựa như chốn thần tiên, đẹp đến mức khiến người khác có cảm giác không chân thật. Cảnh đẹp là vậy nhưng lại có người không thèm thưởng thức, còn Lạc Khuynh Thành thì vô tâm đi vòng quanh quan sát!
"German, anh đưa tôi tới đây làm gì... A!"
Còn chưa kịp hỏi xong câu hỏi, thậm chí còn chưa kịp cất đi bộ dáng mê mẩn cảnh đẹp trước mắt thì đầu óc đột nhiên xoay cuồng. Cơ thể Lạc Khuynh Thành đã bị German mạnh mẽ đặt lên vách tường kính thủy tinh.
Một tay vung lên, áp lên mặt kính, tay còn lại giữ chặt lấy vòng eo thon thả của Lạc Khuynh Thành, thân hình to lớn ôm gọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, cứ như vậy, cô bị German vây chặt giữa tường kính và lồng ngực rắn chắc của hắn...
Tường kính lạnh như băng, lồng ngực người đàn ông lại ấm áp, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, như bị tra tấn bởi hai luồng thái cực đối nghịch!
Dưới ánh sáng mờ ảo tựa như ánh hoàng hôn buổi chiều tà, một người đàn ông anh tuấn khoác trên mình bộ quân trang, mạnh mẽ áp chế người con gái xinh đẹp phương Đông, cơ thể to lớn vạm vỡ với dáng đứng trầm tư, khí chất khảng khái, kiên cường. Mà người con gái trong lòng mình, vừa yêu kiều nhỏ nhắn, vừa mềm mại nhu nhược. Hình ảnh hai người họ kết hợp với nhau tạo nên hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, hai cái bóng giao thoa hình thành nên một mặt cắt đẹp tựa như tranh vẽ trắng đen, kiều diễm mà say đắm lòng người...
"Thỏ con à, em thật không ngoan, dám vụng trộm chạy đi quyến rũ đàn ông, là tôi không thỏa mãn em sao?"
Cúi người xuống, German chậm rãi nói từng chữ một, ngữ điệu lạnh lẽo như băng tuyết, khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, dường như có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một thứ cảm giác chiếm hữu khi nhìn khuôn mặt của hắn. Con ngươi màu xanh lam đặc trưng thực sự rất đẹp, nhưng đáng buồn thay, sâu trong con ngươi đó chỉ có một loại âm trầm, lạnh lẽo, tựa như địa ngục trần gian!
Nhưng tất cả điều đó cũng không bằng mấy lời cuối cùng German, khiến tâm trí Lạc Khuynh Thành như bị chấn động. . .
Hắn biết, hắn biết cô làm trò sao? Hắn không có ở hiện trường, làm sao hắn biết được chứ! ?
"Anh nói bậy gì đó! Tôi không có!"
Lạc Khuynh Thành giật mình, ngây ngốc nhìn German vài giây, sau đó hất cằm, ương ngạnh lên tiếng phản bác, liều chết cũng không dám thừa nhận. . .
Tuy không biết dụng ý của hắn là gì nhưng cô không ngốc đến mức phải thêm tội danh cho mình, chắc chắn tên đại ma đầu này sẽ nắm lấy nhược điểm của cô, thậm chí còn giữ đó làm thứ uy hiếp cô, cô biết phải làm thế nào bây giờ?
À, đến nước này rồi còn không ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai, đã thế lại dám to gan bảo hắn nói bậy? Em muốn chết sớm sao! ?
"Xem ra, thường ngày tôi quá dung túng cho em cho nên em mới dám lừa gạt tôi?"
Đôi mắt dài hẹp phóng ta từng mũi tên băng, vừa thâm trầm mà lãnh mạc, giống như một con báo săn ẩn nấp ở sâu trong rừng rậm, hơi thở đậm chất dã thú mãnh liệt mà nguy hiểm, mỗi một chữ phát ra từ miệng German đều không khác gì từng chiếc răng nanh của con báo săn đó cắm vào sâu trong tim Lạc Khuynh Thành, khiến cô có khóc cũng không được, mà cười cũng không xong. . . !
Hai chữ hắn nói là gì? Dung túng?
Đã vậy ánh mắt hắn nhìn cô khi phát ngôn ra hai chữ ấy? Sao lại có thể thân thiết mà sủng nịch được chứ, hắn đã từng đối xử với cô như vậy sao?!
Lẽ nào trong mắt hắn cho rằng, đối xử tàn nhẫn, hung bạo với cô là ảo giác sao?! Hay là hắn cho rằng, việc hắn luôn ăn hiếp cô là hành động dung túng cô!?
"Hừ!" Một tiếng, Lạc Khuynh Thành nhịn không được liếc trắng mắt nhìn German, biểu tình cứ như một con sư tử cái hung hãn. . .
"Hay thật! Đường đường là đàn ông, dám làm thì phải dám chịu, cho nên làm ơn đừng nói những lời không có căn cứ đó đi! Anh đối xử với tôi tệ thế nào, tôi còn chưa tính sổ, gì mà dung túng tôi cơ chứ? !"
Đối xử tệ?
Ồ, đúng rồi, nếu cô không đề cập đến ba chữ này thì suýt nữa German quên mất việc ban nãy cô đã...bảo vệ hắn.
Con nhóc ngu xuẩn này, rõ ràng là đang năn nỉ kẻ thù của hắn giải cứu hòng thoát khỏi vòng tay của hắn, cho dù có bất cứ yêu cầu gì cũng không hề do dự mà đáp ứng Ramiro, ngoại trừ việc làm hỏng thanh danh của hắn!
Quả nhiên là đàn bà, trái tim lúc nào cũng mềm yếu, chỉ sợ có một ngày bị kẻ địch nắm thóp. . .
"Hình như em vẫn chưa chứng kiến cái gọi là tệ nhất của tôi thì phải? Đêm nay, tôi sẽ cho em biết rõ ràng!"
Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lạc Khuynh Thành, German chậm rãi nói từng chữ một, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại ẩn chứa thứ ánh sáng lạnh lẽo bên trong. . .
Bộ dáng của hắn lúc này thật đáng sợ, tựa như Satan ở dưới tầng địa ngục, quá nguy hiểm và dọa người!
"Anh! Đừng. . .tên ác ma này! Đừng lại gần tôi!Đừng!"
Lạc Khuynh Thành bị hù không hề nhẹ, cô dùng sức lấy khuỷu tay đánh lên người German, ý đồ định đẩy hắn ra rồi chạy thoát thân, nhưng người hắn rất cứng rắn, có dùng lực cách mấy cũng không xoay chuyển được hắn, thậm chí còn khiến hắn ép chặt vào cô hơn. . .
"Ác ma?"
Khóe môi cong lên, mặc cho cánh tay nhỏ bé đang đấm lộn xộn trên ngực mình, German không để ý cười nhạt, khi sự mềm mại của cô chạm vào cơ thể cường tráng của hắn, cho dù có qua một lớp áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy và hoảng loạn của cô, tâm tình hắn, đột nhiên nảy sinh một tia mâu thuẫn. . .
Nhưng, cô không muốn phải yếu thế trước mặt hắn, càng không thể lộ dáng vẻ sợ hãi!
Cô luôn ngốc như vậy, dù đó chỉ là một tia hy vọng cuối cùng, cô cũng sẽ kiên cường không bỏ cuộc. Cô biết, hy vọng, chính là động lực duy nhất giúp cô có thể kiên trì tồn tại, mà tôn nghiêm, chính là thứ có thể khiến cô đủ dũng cảm để chống lại uy quyền của người đàn ông trước mắt mình . . .
"Tôi có đi dụ dỗ đàn ông hay không cũng đâu liên quan đến anh?"
Cắn nhẹ cánh môi, Lạc Khuynh Thành mở to mắt, không một tia sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông.
Đôi mắt hắn thật đẹp, con ngươi màu xanh trong vắt tựa nước biển, vừa thâm thúy lại đẹp u mị, nhưng có lẽ không ai dám to gan để nhìn vào mắt hắn mà cẩn thận đánh giá, lý do vì chỉ cần nhìn thấy hắn, ai ai đều cũng sợ đến hồn bay phách tán, cộng thêm cái nhìn đầy áp lực và nguy hiểm của hắn thì có muốn cũng không dám nhìn lâu, làm gì có chuyện cẩn thận quan sát vẻ đẹp của đôi mắt hắn?
Có thể Lạc Khuynh Thành không phải là loại người thích đi lấy lòng người khác, lại càng vì chút lợi riêng mà bán đứng bản thân. Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ chính là mạnh dạn đối diện với hắn, chỉ trích sự tàn nhẫn của hắn khiến cho hắn thay đổi cách nghĩ, sau đó sẽ buông tha cô...
"Anh chẳng qua chỉ là một kẻ bỉ ổi, chỉ biết dùng mọi loại thủ đoạn ức hiếp phụ nữ! Chuyện tôi làm, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Tôi có quyến rũ, dụ dỗ đàn ông hay không, cũng không nằm trong phạm vi kiểm soát của anh, dựa vào cái gì mà anh cứ thích vênh mặt hất hàm sai khiến người khác thế hả? !"
Ánh mắt quật cường như một loại khiêu khích, bên trong tản ra một tia ngoan cố, bướng bỉnh đâm thẳng vào mắt German.
Thành thật mà nói, bộ dáng của cô lúc này rất đẹp, vừa mạnh mẽ, giống như đóa hoa sen đá – một trong những loài hoa biểu tượng cho sự mạnh mẽ, ý chí kiên cường và không chịu đầu hàng trước những thử thách của cuộc sống, vẻ đẹp của cô tỏa ra luồng ánh sáng khiến cho German thất thần trong giây lát. . .
Nhưng, những lời tiếp theo cô nói, hoàn toàn không đẹp chút nào!
"Hơn nữa, cho dù tôi có dụ dỗ đàn ông hay không cũng không liên quan đến kinh tế nhà anh! Cơ thể là của tôi, suy nghĩ cũng là của tôi, tôi muốn sà vào lòng ai, yêu ai, quyến rũ ai cũng không liên quan đến tiền đồ nhà anh? Đừng nói là đi dụ dỗ gì gì đó, dù có là chủ động đi hiến thân, hay cùng người đàn ông khác lên giường thì cũng không tới phiên anh quản! Đồ đại ác ma vô tâm, vô tính!!"
Lạc Khuynh Thành nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, đầu óc cô giờ đây trống rỗng, những uất ức đã không còn nghẹn trong lòng nữa. Cô ngẩng đầu nhìn German, liều lĩnh nói những lời từ tận đáy lòng. . .
Chủ động hiến thân! Cùng người đàn ông khác lên giường!
"Thịch" một tiếng, trái tim trầm xuống, lửa giận nhuộm đỏ con ngươi màu lam kia, German nắm chặt tay thành quyền. . .
"Con mẹ nó, em lặp lại lần nữa xem!"
Quăng nắm đấm lên, hướng về phía Lạc Khuynh Thành, mang theo cả tiếng thét đầy sợ hãi, German làm một đấm đầy uy lực lên tường, cách mặt Lạc Khuynh Thành không xa là mấy.
Lạc Khuynh Thành bị dọa đến quên cả hô hấp, cô ngơ ngác nhìn German, không biết mình có nghe nhầm không, vừa rồi cô mơ hồ nghe được âm thanh vỡ vụn "Răng rắc" của tấm kính thủy tinh?
Lạc Khuynh Thành cắn môi, rồi đột nhiên mới ý thức được, vừa rồi mình mới nói ra những lời ngu xuẩn gì đó!
Xong cô rồi, sao cô có thể vô tư mắng hắn được, hắn sẽ tức đến thét ra lửa mất!
"Không cần lo! Chỉ cần anh thả tôi đi là được!"
Sắc mặt tái nhợt tựa như bông tuyết trắng bên ngoài căn phòng kính trồng hoa, Lạc Khuynh Thành đẩy mạnh German ra, thét một tiếng chói tai, sau đó chạy về phía cửa ra. Nhưng, người đàn ông như hắn được ví như loài báo săn, chỉ cần một cái nhấc tay, hắn đã túm cô hoàn toàn xoay người lại, lại một lần nữa bị ép chặt lên cửa kính.
Lực rất mạnh, rất đau, đầu óc choáng váng vô cùng, Lạc Khuynh Thành cảm nhận được cả người mình như đang lơ lửng đến không trung, cặp mắt sắc bén của hắn như gọng kiềm dán lên người cô!
Cô thì có bao nhiêu sức lực, cho dù có vùng vẫy thì ở trước mặt hắn, cô vẫn chỉ là một con kiến nhỏ bé. Rõ ràng, cô không có cách nào lay động được hành động tàn bạo của người đàn ông cuồng dã này.
German tức giận, thực sự rất tức giận, là cơn thịnh nộ chưa bao giờ hắn trải qua, chỉ vì một câu từ chính miệng cô nói—— cùng người đàn ông khác lên giường.
"Vốn tôi định chơi đùa với em thêm chút nữa, cho nên mới không muốn em sớm như vậy, có điều bây giờ..."
Gục đầu xuống, cười lạnh bên tai Lạc Khuynh Thành, German từng chút một nhích gần về phía cô, gần đến mức cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên hai gò má lạnh của cô, rõ ràng là nóng, nhưng vì sao trong lòng cô cảm thấy rét run không thôi!
Thậm chí cô sợ hãi khi hơi thở nhè nhẹ mang theo ý cười lạnh lẽo trên môi mỏng German chậm rãi tiến vào tai cô, khiến màn tai cô chấn động, thẳng đến tim mình!
Cả người đột nhiên run lên, Lạc Khuynh Thành liều chết giãy dụa, vừa sợ lại hoảng loạn nói : "Đừng! Anh thả tôi ra, để tôi đi!"
Nhưng, ngay khi cô dùng toàn lực hòng thoát khỏi hắn thì bỗng nhiên âm thanh thô ráp của tiếng vải bị xé rách truyền thẳng vào tai cô, lập tức, luồng không khí lạnh xâm chiếm da thịt cô. . .
Lạc Khuynh Thành ngẩn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô không phải là đứa ngốc ngây thơ không biết tiếp theo German sẽ muốn làm cái gì?
Đó là chưa kể, ý đồ của German, biểu hiện quá rõ ràng!
Chỉ là, lẽ nào cô tình nguyện để hắn thực hiện được sao, can tâm trao tấm tấm thân thuần khiết này cho hắn?
Hơn nữa còn dưới tình huống này, nếu hắn thật sự xuống tay với cô, vậy chẳng khác gì là cưỡng bức? !
Không, cô không cần!
Hắn hung hãn mà tàn bạo như vậy, bây giờ cơn thịnh nộ của hắn đang ở mức đỉnh điểm, nếu...sẽ đau chết cô mất! Thà bắn một phát súng vào đầu cô còn hơn là để hắn hành hạ cô!
"Đồ vô liêm sỉ! Thả tôi ra! Buông ra!"
Lạc Khuynh Thành phản kháng ngày một lợi hại hơn, nhưng sức lực của German rất lớn, hắn chỉ ngoảnh mặt làm ngơ nhìn cô, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là bắt cô. . .
German cau mày, có chút không kiên nhẫn nâng cằm Lạc Khuynh Thành lên, hung hăn hôn lên...
Sao cô có thể bài xích hắn đến mức này, đến bây giờ vẫn còn cắn răng không quy phục hắn?
Có điều, đúng là...ngu xuẩn!
Bóp hàm Lạc Khuynh Thành, German dùng sức khiến cho hàm cô đau đớn, buộc phải thả lỏng khớp hàm. Hắn nhân cơ hội đó hoàn toàn đem đầu lưỡi mình chui tọt vòng trong miệng cô, đầu lưỡi điêu luyện quấn lấy lưỡi cô, từng chút từng chút mút vào, ép cô phải ngửa đầu lên, nhận hết hơi thở và mùi vị đàn ông đặc trưng chỉ thuộc về hắn.
Trong cổ họng phát ra vài tiếng kháng nghị, Lạc Khuynh Thành không cam lòng, cô cảm thấy nhục nhã, tận sâu trong trái tim mình dâng lên một loại cảm xúc khó có thể diễn đạt thành lời, là cảm giác sợ hãi hay hoảng loạn muốn chạy trốn.
Đầu óc trống rỗng, Lạc Khuynh Thành dùng sức cắn lên lưỡi German!
CHắc chắn sẽ rất đau, bởi vì cô nghe rõ được âm thanh buồn bực hắn rên lên, nhưng vì sao hắn còn không chịu buông thả miệng cô, từng giọt máu đỏ tươi, hòa cùng với nước bọt, điên cuồng trong khoang miệng. . .
Hắn hôn thật đáng sợ, người đàn ông này đúng là ác ma!
Hơn nữa, rõ ràng là cô làm hắn bị thương, nhưng vì sao hắn chẳng phản ứng một chút nào, còn cô thì bị dọa bởi sự bá đạo và cường bạo của hắn.
Chống đỡ không nổi, cô không tự chủ được thả lỏng người, bị hắn thừa dịp mà ép cô phải nuốt hết máu của hắn...
Chuyện gì thế này? Không dưng buộc cô phải uống máu hắn? Muốn máu cô với máu hắn kết hợp lại sao?
Người đàn ông này, điên thật rồi! ! !
Không biết rốt cuộc đã giằng co bao lâu, đến khi Lạc Khuynh Thành cảm thấy da đầu mình run lên, toàn bộ ý thức đều bị nụ hôn mãnh liệt này mà trôi dạt đến phương nào. Ngay sau đó, cô bị hắn bế lên giữ chặt bên hông.
"Đừng, cầu xin anh, đừng làm vậy."
Lạc Khuynh Thành gấp gáp lắc đầu, cuối cùng cũng chịu lên tiếng cầu xin, cô biết, hắn thật sự muốn cô ngay tại đây.
Chỉ tiếc, sự điên cuồng của German kết hợp với đôi mắt màu lam nhiễm đầy tơ máu kia là câu trả lời tốt nhất.
"Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ sao?"
Môi cong lên ý cười nhạo, German chậm rãi nói bên tai Lạc Khuynh Thành, ngữ điệu lạnh lẽo mà trầm thấp...
"Muộn rồi!"
Hai chữ cuối cùng vừa đặt lên đầu môi, German không chút khách khí, trực tiếp đưa bản thân mình đi vào!