Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 20



Lâm Tân Ngôn dừng chân quay người lại, liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo buông Bạch Trúc Vị ra, bước chân chậm mà chắc, đi về phía cô.

Nụ cười trên khóe môi anh ngưng tụ lại thành một đường cong, giấu một lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo nhìn về phía cô, “Xin lỗi Trúc Vị!” Lâm Tân Ngôn không cử động quật cường đưa mắt nhìn sự lạnh lẽo của anh. Lâm Tân Ngôn, *Tôi sẽ không xin lỗi cô ta” Cho dù giờ phút này, cô đang sợ anh. Cô không sai, là Bạch Trúc Vi muốn đấy cô.

Cô chỉ là tự bảo vệ mình, phản ứng theo bản năng mà thôi! Dựa vào đâu mà bắt cô xin lỗi?! Ánh mắt Tông Cảnh Hạo dừng lại trên khuôn mặt quật cường của cô, lông mày anh chau lại, anh chưa từng nhìn kỹ người phụ nữ này, cho dù cả lúc mắt đi lý trí hôn cô, cũng không nhìn kỹ cô.

Cô khá gầy, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, rất xinh đẹp lộ ra sự thuần khiết, lúc này đôi mắt sáng như ngọc nhìn chằm chằm vào anh, vừa quật cường lại kiên định. Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Tông Cảnh Hạo, “Cô lấy tay đây cô ấy, thì cô phải xin lỗi!” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ít quyết liệt hơn.

Hình như, bị biểu cảm cô lay động.

Bạch Trúc Vi, “Hạo, em không sao, là em không cần thận, thực sự không liên quan đến cô Lâm” Bạch Trúc Vi mau chóng bước đến, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ. Cô ta ôm lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo, “Anh Hạo” Cô ta lắc đầu với Tông Cảnh Hạo, trong ánh mắt bao phủ một lớp nước mắt, ấm ức, nhưng lại ngắm ngắm chịu đựng, “Anh Hạo, vừa nãy là do em đứng không vững, có thể là do em đi giày cao gót quá cao, thực sự không liên quan gì đến cô Lâm” Cô ta có hết sức thanh minh cho Lâm Tân Ngôn. Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn xuống nhìn giày cao gót ở chân Bạch Trúc Vi, thực sự hơi cao, nhưng rõ ràng anh ta nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đây cô ta.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo, vừa nãy có thể em bị trật chân, đau quá.” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Trúc Vi nhăn nhó lại. Không giống với sự đoan trang thường ngày, có một chút đáng yêu. Tông Cảnh Hạo đưa tay về những sợi tóc lộn xộn của cô ta vào sau tai, người phụ nữ này âm thầm đi theo anh, không mong được báo đáp, không khóc không làm loạn, khi anh trúng độc cần phụ nữ, cô ta không do dự lấy bản thân mình làm thuốc giải cho anh. Cho dù anh đã ngủ với cô ta, cô ta cũng không đòi danh phận, vẫn yên tĩnh ở bên cạnh anh như cũ. Cũng trong khoảnh khắc đó. Tông Cảnh Hạo muốn cho cô ta một danh phận. Anh không yêu cô ta, anh chưa từng yêu bất kì người phụ nữ nào, anh không tin tình yêu.

Mẹ mới mất được 1 tháng, bố anh đã cưới người phụ nữ khác. Trên đời này sao có thể có tình yêu? Vừa hoang đường lại buồn cười!

Tông Cảnh Hạo, “Em nói em ngốc hay không ngốc?”

Bạch Trúc Vi ngả vào lòng anh, “Chỉ cần có thế đi theo anh, ai bảo em làm gì em cũng đồng ý, em không thấy em ngốc, em chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.” Lâm Tân Ngôn không có tâm trạng nhìn bọn họ, quay đầu đi theo hướng ra cửa chính. Bạch Trúc Vi mượn ánh sáng còn sót lại nhìn bóng lưng Lâm Tân Ngôn, khoé miệng cô ta như có như không một đường cong. Chắc hẳn bây giờ cô không có thời gian sống chung với Tông Cảnh Hạo ở biệt thự nữa chứ?

Cô ta tưởng rằng biểu cảm của mình đã được che giấu, nhưng lại không biết tất cả đã lọt vào mắt Tông Cảnh Hạo. Nhưng anh không nói và không hỏi gì, mà quay người đi vào nhà. Bạch Trúc Vi bước nhanh đi theo anh, “Anh Hạo



Tông Cảnh Hạo quay đầu, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, ánh mắt rơi vào trên đôi giày cao gót của cô ta, ý tứ sâu xa, “về sao em đừng đi giày quá cao, nếu bị ngã thật thì không tốt.” Nói xong, anh liền đi về phía nhà sách, khi đi đến cửa, anh dừng bước chân lại, “Hôm nay anh có việc, em về trước đi.”

Bạch Trúc Vi còn chưa phản ứng lại, cửa phòng sách đã đóng chặt.

Cô ta đứng ở đó, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân, anh có ý gì, quan tâm cô ta sao? Nhưng dường như lại có ý khác. Bạch Trúc Vi đi lên phía trước, muốn gõ cửa, nhưng vú Vu lại chán trước mặt cô ta, “Không phải cậu chủ nói, cô về đi sao?”

Vú Vu không thích cô ta, Bạch Trúc Vi vẫn luôn biết. Cô ta nỗ lực nịnh nọt thế nào, nhưng vẫn không cải thiện được hiệu quả. Vú Vu không phải người giúp việc bình thường, bà là người chăm sóc Tông Cảnh Hạo từ bé đến lớn. Bà ở trước mặt Tông Cảnh Hạo cũng có một chút thể diện.

Bạch Trúc Vi, “Vú Vu, chỉ là cháu thấy hình như tâm trạng anh ấy không tốt, cháu muốn ở lại cùng với anh ấy lâu một chút—- “

“Có cô chủ ở cùng cậu ấy rồi, về sau cô Bạch nên đến ít thôi, tránh bị người khác nói là người thứ ba, như vậy thanh danh của cô Bạch sẽ bị tổn hại” Trước đây khi Tông Cảnh Hạo còn chưa lấy Lâm Tân Ngôn, vú Vu cũng không thích Bạch Trúc Vi, nhưng từ sau khi Tông Cảnh Hạo lấy Lâm Tân Ngôn. Bạch Trúc Vi có đến đây bao nhiều lần đi nữa, chủ động thân mật với Tông Cảnh Hạo như thế nào, thì vẫn chỉ là người thứ ba.

Không có ai thích loại sinh vật như người thứ ba.

Mà người già như vú Vu, càng cảm thấy gai mắt. Bạch Trúc Vi, “Người anh Hạo thích là cháu, anh ấy không đồng ý lấy người nhà họ Lâm, vú là người chăm sóc anh ấy trưởng thành, lẽ nào vú không hy vọng anh ấy hạnh phúc?”

Bạch Trúc Vị cổ hết sức nhẫn nhịn mới không hét lên.

Một người giúp việc như bà, ở đây cậy già lên mặt, thật làm người khác cảm thấy ghét! “Tôi nghĩ bà chủ lúc ấy sắp xếp cho cậu chủ mối hôn sự này, ắt có lý do của bà, cậu chủ đã kết hôn rồi, lẽ nào cô Bạch muốn chen chân vào hôn nhân của người khác, làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác sao?”

Cho dù vú Vu nói chuyện tuyệt tình đến đâu, thì sự lịch sự cần có vẫn có, bà cúi người về phía Bạch Trúc Vi, làm động tác tay mời về, “Cô Bạch, mời về” Tay Bạch Trúc Vị ở hai bên sườn, nắm chặt lại, tức đến phát run, nhưng lại không thể nổi giận. Chỉ có thể đi về trước. Bạch Trúc Vi vừa ra khỏi nhà, vú Vu lập tức đóng cửa lại. Cơ thể cô ta cương cứng lại, từ từ quay người nhìn cửa chính đang đóng chặt, sắc mặt thay đổi mấy lần, có một chút hung dữ đáng sợ, vô cùng khó coi. Tông Cảnh Hạo đứng lặng trước cửa sổ, nhìn những biểu cảm chưa từng có của Bạch Trúc Vi trước mặt anh. Mắt anh hơi nheo lại.

“Cậu chủ, buổi trưa cô Lâm có về ăn cơm không?”

Đêm qua cô không về, hôm nay về được lúc lại đi, trong lòng vú Vú không thích cho lảm.

Cô đã gả vào nhà họ Tông, trở thành vợ của Tông Cảnh Hạo, phải có dáng về của một người vợ. Hơn nữa vừa mới kết hôn, mà đêm không về nhà, thực sự là không hay cho lảm. Tông Cảnh Hạo nghĩ đến chuyện trước đó cô vào bệnh viện, quay đầu, “Cô ấy không khỏe, buổi trưa~ “

“Vâng.” Tông Cảnh Hạo cũng không biết, buổi trưa cô có về không. Bây giờ anh mới phát hiện, ngay cả số điện thoại của cô anh cũng không có.

Vú Vu than một hơi, người trẻ tuổi đều bị làm sao vậy? Vợ chồng không giống vợ chồng. Rõ ràng đã kết hôn rồi, nhưng không ngủ cùng nhau, không biết hành tung của đối phương, đây thực sự là vợ chồng sao? “Cũng không biết vì sao lúc đầu bà chủ lại định mối hôn sự này: Vú Vu thở dài một hơi. Từ sau khi bà chủ mất, Tông Cảnh Hạo liền chuyển ra ngoài ở, rất ít khi về nhà. Bà nghĩ rằng hôn nhân do bà chủ định đoạt, chắc chắn là có lý do của bà, bây giờ kết hôn rồi. Nhưng không ngờ rằng- Sắc mặt Tông Cảnh Hạo u ám hơn một chút, “Con đi tìm cô ấy” Vú Vu,”..”

Vú Vu càng buồn phiên hơn, đây đâu phải là vợ chồng, hoàn toàn là người xa lạ. Tông Cảnh Hạo lấy áo vest ở trên ghế sofa, mặc lên, lấy chìa khoá ô tô ra khỏi cửa. Trên đường lái xe đến bệnh viện, Tông Cảnh Hạo nhớ đến một việc, anh gọi điện cho Quan Kình.

Tông Cảnh Hạo, “Cậu soạn cho tôi hợp đồng miếng đất ở vịnh Repulse, rồi gửi qua cho tôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.