Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 28: Đừng đối xử với em tốt như vậy



Tay của Hà Thuy Trạch hơi khựng lại một lúc, tiền không thể làm anh vui.

Lâm Tân Ngôn mở miệng, mãy lần muốn nói lại thôi, từ đầu đến cuối không mở miệng hỏi, Lâm Lâm mà mẹ anh nhắc đến, là bạn gái của anh sao?

Nhưng Hà Thuy Trạch dường như không thích người khác nhắc đến chủ đề này.

Cho nên cô mới không mở miệng hỏi.

Hà Thuy Trạch ngẩng đầu, phát hiện trên mặt cô có in năm dấu đầu ngón tay, chân mày anh chau lại, đau lòng hỏi, “Lần này lại là ai?”

Lâm Tân Ngôn không biết, nhưng cô đoán là Bạch Trúc Vi.

Bởi vì dường như sự uy hiếp của cô đối cô ta là lớn nhất, cô ta rất sợ cô và Tông Cảnh Hạo gần gũi với nhau.

Lâm Tân Ngôn, “Em không có chứng cứ.” Suy đoán không có căn chứ, chung quy không phải là đáp án.

Hà Thuy Trạch đưa tay sờ mặt cô, Lâm Tân Ngôn theo bản năng lùi về phía sau, tay của anh rơi vào không trung, trong lòng có một chút mất mát, nhưng mặt anh lại giả vờ tức giận, “Sao nào, anh trai sờ một cái cũng không được sao?”

Thực ra không phải Lâm Tân Ngôn cố ý tránh anh, chỉ là đối với tiếp xúc khác giới tính, bản năng của cô có chút chống đối.

Hà Thuy Trạch vuốt tóc cô một cái, “Ngôn Ngôn xấu hổ rồi” Sau đó sắc mặt anh lại trở nên u ám, “Vất thương trên đầu gối em—- “

Tuy không bị tổn thương đến xương, nhưng da thịt lại bị thương không hề nhẹ.

Hà Thuy Trạch, “Em chịu đựng một chút.” Vừa nãy anh chỉ mới rửa sạch vết thương, bây giờ phải băng bó, bôi thuốc có lẽ sẽ rất đau.

Lâm Tân Ngôn gật đầu, khi Hà Thuy Trạch rửa vết thương cho cô đã rất đau, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Bởi vì từ rất lâu cô đã biết, có một vài nỗi đau không có ai có thể thay thế.

Không có ai đau lòng!

Cô chỉ có thể tự mình kiên cường!

Lâm Tân Ngôn, “Vâng.” Cô cắn môi.

Hà Thuy Trạch nhìn cô hai giây, cố ý trêu cho cô cười, “Nếu như em không nhịn được, anh cho em mượn tay để cắn”

Lâm Tân Ngôn phối hợp cười với anh, nhưng trong lòng cô lại nặng nề bất thường, lần này Bạch Trúc Vi không thành công, liệu cô ta có bịt miệng người thay thế?”

Đột nhiên, cô phát hiện mình không có cái gì.

Sao có thể chống chọi lại cô ta?

Hà Thuy Trạch cúi đầu bôi thuốc cho cô, không chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô, sợ cô đau, cố ý nói chuyện với cô, “Thuốc này, sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em, em không cân lo lắng”

Lâm Tân Ngôn gật đầu.

Hà Thụy Trạch suy nghĩ rất chu đáo.

Tay cô che lên bụng, đây có lẽ là chuyện mà cô vui mừng nhất.

Đứa bé không sao.

Cô không có hiện tượng bị đau bụng, không có chỗ nào khó chịu.

Con của cô là một em bé dũng cảm và kiên cường.

Hà Thuy Trạch, “Đêm nay em nghỉ ngơi ở đây đi” Hà Thuy Trạch băng bó vết thương cho cô xong, ngẩng đầu, mới phát hiện trán cô đổ rất nhiều mồ hôi; Em cần anh làm gì, cứ nói, anh là anh trai~—của em”

Lâm Tân Ngôn gật đầu, bây giờ cô cần điều tra rõ người hại cô có phải Bạch Trúc Vi hay không.

Cô làm việc ở công ty, vừa hay gần gũi với Bạch Trúc Vị, tiện cho cô dò xét.

Hà Thuy Trạch đứng dậy, đi lấy một chậu nước mát, để cho cô lau mồ hôi, làm mát mặt.

Hà Thuy Trạch, “Em làm mất lòng ai vậy?” Mà lại ra tay độc ác như vậy.

Lâm Tân Ngôn nghĩ một lúc, vân là nói ra, “Em không có chứng cứ, nhưng em đoán chắc là Bạch Trúc Vị, bạn gái của Tông Cảnh Hạo, hình như là do em gả cho Tông Cảnh Hạo, cho nên cô ta ôm hận em.”

Hà Thuy Trạch vừa nghĩ đến cô và Tông Cảnh Hạo là quan hệ vợ chồng thì trong lòng anh lại khó chịu, may mà chỉ có một tháng, “Về sau anh chăm sóc em”

Đợi đến khi cô và Tông cảnh Hạo ly hôn, anh sẽ bày tỏ tình cảm với cô.

Về sau anh sẽ chăm sóc cô.

Không để cô bị tổn thương nữa.

Lâm Tân Ngôn không nghe rõ, nhàn nhạt ừm một tiếng.

Đêm nay Lâm Tân Ngôn không trở về, mà ngủ lại ở đây, một mặt là không quen chỗ này, mặt khác là do hôm nay bị kinh hãi, nên cô không thể yên tâm ngủ say, cô thức dậy từ rất sớm .

Hà Thuy Trạch rất chu đáo, mua cho cô một bộ quần áo mới, bộ quần áo trên người cô không thể mặc được nữa rồi.

Hà Thuy Trạch, “Là một chiếc váy, chân của em không thích hợp mặc quần” Hà Thuy Trạch đưa váy cho cô.

Mặc quần sẽ ma sát vào vết thương.

Váy là kiểu váy dài, vừa hay có thể che đi đầu gối.

Ngoài mẹ ra, có lẽ Hà Thuy Trạch là người đối xử với cô tốt nhất, sự đối xử tốt này, làm cô rất áp lực, cô không biết báo đáp ra sao.

Lâm Tân Ngôn, “Anh có thể đừng tốt với em như vậy được không?” Giọng nói của cô khàn lại.

Hà Thuy Trạch giả vờ nở một nụ cười thoải mái, “Đồ ngốc, em gọi anh là anh trai, anh chăm sóc không phải là điều nên làm sao? Em khách sáo cái gì chứ?”

Nói xong anh liền đưa tay véo mũi cô một cái, “Sắp làm mẹ rồi, còn khóc nhè cho anh xem sao?”

Lâm Tân Ngôn khịt mũi, cười với anh, cầm lấy váy đi vào phòng, cởi bỏ đồ ngủ trên người, mặc váy vào.

Ăn sáng xong Hà Thuy Trạch đưa cô về.

Lâm Tân Ngôn, “Đi bến tàu Kim Sắc” Còn chút thời gian, cô phải đến nhà họ Lâm một chuyến, bây giờ trong tay cô có miếng đất của vịnh Repulse mà Tông Cảnh Hạo cho cô, chính là có quân bài để trao đổi với Lâm Quốc An.

Cô phải lấy lại những thứ kia trước, chỉ khi có tiền rồi, cô mới có quân bài để đối đầu với những người muốn hại cô.

Tuy không nhiều, nhưng ít nhất có thể giúp cô lúc khẩn cấp này.

Còn có tiền nợ Hà Thuy Trạch.

Rất nhanh xe liền dừng lại.

Lâm Tân Ngôn xuống xe, tuy cô có thể đi lại, nhưng khi đi thì đầu gối rất đau, cô chịu đựng đau đớn đi về phía trong nhà.

Trong nhà, người giúp việc đang nấu đồ ăn sáng, bọn họ hình như còn chưa thức dậy.

“Có cần tôi đi gọi—- “

Lâm Tân Ngôn, “Không cần” Lâm Tân Ngôn ngắt lời người giúp việc.

Cô từng sống ở đây, lần trước đến vội vàng một chuyến, cô còn chưa đi xem căn phòng ngày trước cô ở, tuy nói kí ức ở đây không tốt đẹp, nhưng chung quy vẫn là nơi cô sống khi nhỏ.

Bao giờ cũng có chút tình cảm.

Cô lên tầng hai, muốn đẩy cửa phòng cô từng sống, nhưng phát hiện bên trong có tiếng người, cô nhè nhẹ đẩy cửa ra, phát hiện bên trong đã bị Lâm Vũ Hàm chiếm đoạt.

Lâm Vũ Hàm năm trên giường, Thẩm Tú Tình ngồi bên cạnh giường hình như có chút thất vọng, “Không ngờ rằng lại để cô ta trốn thoát.”

Lâm Vũ Hàm, “Cái gì?” Lâm Vũ Hàm đột nhiên từ trên giường bật dậy, “Sao lại để cô ta trốn thoát?”

Thẩm Tú Tình sa sầm mặt xuống, “Là do mẹ quá sơ suất, tưởng rằng cô ta chỉ là một cô gái tìm một người đàn ông là có thể đối phó được, ai biết được người đàn ông kia vô dụng như vậy, ngay cả một cô gái cũng không bắt được”

Lâm Vũ Hàm kêu gào, “Không huỷ hoại cô ta, sao có thể làm Tông Cảnh Hạo ghét cô ta, sau đó ly hôn cô ta? Không ly hôn thì làm sao con có cơ hội?”

Thẩm Tú Tình che lấy miệng con gái mình, “Con nói nhỏ một chút, đừng để cha con nghe thấy.

Giọng nói của Lâm Vũ Hàm nhỏ lại một chút, “Con tức giận——- “

Thẩm Tú Tình, “Mẹ không tức giận sao?” Vẻ mặt của Thẩm Tú Tình hung ác, “Để cô ta được Tông Cảnh Hạo thích, cô ta cậy thế lực nhà họ Tông để tính nợ cũ với chúng ta, đến lúc đó chúng †a sẽ xong đời.”

Lâm Vũ Hàm, “Cho nên bây giờ chúng ta bắt buộc phải trừ khử cô ta!” Lâm Vũ Hàm hung ác nói.

Thẩm Tú Tình phải cẩn thận hơn, “Lần này không thành công, có lẽ cô ta đã có sự phòng bị, muốn làm gì cô ta tiếp, chắc chắn có chút khó khăn——”

“Cô—- ” Lâm Vũ Hàm nhìn thấy người đứng ở cửa, cô ta nhảy từ trên giường xuống, gắn giọng, “Cô, sao cô lại ở đây?”

Lâm Tân Ngôn tưởng người hại mình là Bạch Trúc Vị, không ngờ rằng lại là Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ Hàm.

Thẩm Tú Tình nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, “Mày đến đây từ khi nào? Nghe được những gì rồi?!”

Lâm Tân Ngôn cười khẩy, bà ta cướp mất chồng của mẹ, chiếm lấy cha cô, dùng của hồi môn của mẹ, cô cũng chỉ muốn đòi lại đồ của mẹ và cô.

Nhưng không ngờ rắng, bà ta lại muốn hại cô!

Aa.

Sợ cô có được thế lực nhà họ Tông sao?

“Nghe được cái gì rôi?” Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Tú Tình, cười lạnh lùng hai tiếng, “Cái gì nên biết, một chữ cũng không bỏ Sót:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.