Lời xin lỗi của Lâm Nhụy Hi còn chưa dứt, người phụ nữ kia đã đánh một bạt tai.
Lâm Nhụy Hi lớn đến ngần này vẫn chưa từng bị đánh bao giờ.
Cô bé tủi thân mở to hai mắt nhìn, nước mắt ầng ậng dâng lên trong hốc mắt.
Lâm Tâm Ngôn ngây ra, không nghĩ tới người phụ nữ sẽ ra tay.
Cô ôm lấy con gái vào lòng, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia: “Sao cô có thể ra tay với một đứa trẻ?”
“Nó đi đường không có mắt, cô là người lớn giáo dục kiểu gì vậy? Nhìn quần áo trên người tôi đi, vừa mua, hơn một ngàn đấy, cô bồi thường cho tôi hả?” Người phụ nữ tô son đỏ chót, bôi kem nền dày như bức tường thành, lúc nói chuyện còn nhe răng trợn mặt, dữ dằn như một người đàn bà chợ búa đanh đá.
Giọng Lâm Nhụy Hi khàn khàn: “Cháu không cố ý đâu”
“Nói một câu xin lỗi, không cố ý là xong à?” Người phụ nữ vênh váo đắc ý.
“Cô muốn tính thế nào?” Giọng nói trầm thấp như sóng biển vỗ tới.
Hắn xanh mặt, cất bước đi tới.
Lúc Lâm Nhụy Hi và phải người phụ nữ kia, hắn đang định đi tới, nhưng lại có một chiếc xe tải đi qua chặn đường nên chậm mất một chút, thời gian ngắn ngủi như vậy, người phụ nữ kia đã ra tay.
Người phụ nữ nghe thấy thanh âm thì quay đầu.
Tông Cảnh Hạo mặc áo khoác màu đen, mở rộng ra, lộ ra bộ âu phục cắt may thủ công màu đen tuyền bên trong, áo tung bay, tự nhiên mà khí thế.
Người phụ nữ co rúm lại một chút theo bản năng, nói chuyện cũng không càn rỡ như trước: “Là, là cô bé này và phải tôi trước”
Lâm Nhụy Hi lại nói một lần nữa, giọng mũi càng nặng: “Cháu không cố ý
Lâm Tân Ngôn ôm con gái, không dám động vào khuôn mặt cô bé.
Cô cực kỳ đau lòng, cô không nỡ động một ngón tay mà hôm nay lại bị người ta tát một cái.
“Quần áo của cô bao nhiêu tiền?” Tông Cảnh Hạo móc bóp da từ trong túi, bởi vì tiền mặt có hạn nên hắn ký một tờ chi phiếu: “Một trăm ngàn, đủ không?”
Hắn giương mắt.
Người phụ nữ nuốt từng ngụm nước bọt theo bản năng, há miệng ra là một trăm ngàn, dọa cô ta à?
"Cái này có tác dụng không? Tôi muốn tiền mặt” Người phụ nữ cố giả bộ bình tĩnh.
Trên người hắn thật đúng là không mang nhiều tiền mặt như vậy.
hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tô Trạm: “Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, mang cho tôi một trăm ngàn tiền mặt tới đây”.
Bên kia Tô Trạm không phản ứng kịp, vô duyên vô cớ cần nhiều tiền mặt như vậy làm gì?
"Anh cần nhiều tiền mặt như vậy làm gì.”
“Mười phút!”
Nói xong Tông Cảnh Hạo liền cúp điện thoại, lúc này xung quanh có rất nhiều người dừng chân hóng hớt.
Tiếng bàn tán xầm xì không dứt bên tai.
“Bộ đồ này cũng phải hơn một ngàn” Có người nhỏ giọng nói: “Bạn thân tôi cũng có một chiếc giống y hệt cô ta, thế mà lại có can đảm đòi người ta một trăm ngàn”.
“Đúng đấy, người ta là một đứa trẻ, cũng không cố ý, sao phải không tha cho người ta thế?”.
“Các người không biết đấy thôi, cô gái này đánh con nhà người ta” Phía trên là hai người đến sau không biết rõ tình hình lắm, người này biết rõ sự việc liền chen vào nói.
“Đến trẻ con mà cũng đánh?”
“Đúng vậy, anh xem khuôn mặt đứa bé đỏ lên kìa”
“Đúng thế, đứa trẻ xinh đẹp như vậy, sao cô ta nỡ lòng nào xuống tay?”
Người phụ nữ chột dạ, mà cô ta lại phát giác người này hình như không dễ chọc, nhìn xem khí thế của người đàn ông kia không phải là người bình thường có thể có.
"Bẩn rồi thì thôi, tôi không so đo, việc này coi như xong”
Tông Cảnh Hạo còn không thèm nhấc mí mắt lên: “Cô nói xong là xong à?”
Tâm lý người phụ nữ hơi hốt hoảng, trên mặt cố gắng trận định: “Tôi không so đo, sao anh còn muốn bám lấy không tha vậy?”.
“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, Tô Trạm mang theo một cái túi, nắm tay Lâm Hi Thần đi theo hai vệ sĩ đang mở đường, chen qua đám người, đi đến trước mặt Tông Cảnh Hạo: “Anh cần tiền mặt làm gì?”
Tô Trạm cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Khu dịch vụ không có ngân hàng, lại muốn rút một khoản tiền mặt lớn, chỉ có một chỗ, đó chính là trạm xăng dầu.
Quả nhiên, trạm xăng dầu có tiền mặt.
Hắn chuyển khoản ngân hàng, đổi được một trăm ngàn tiền mặt từ trạm xăng dầu.
Tông Cảnh Hạo nhếch hàm: “Cho cô ta”
Tô Trạm quay người nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt lướt qua dầu mỡ trên người cô ta và mì tôm ở dưới chân, dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng quần áo trên người cô ta trông đâu có đáng một trăm ngàn.
“Quần áo cô mua bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ còn chưa mở miệng nói chuyện, trong đám người hóng hớt xung quanh đã có người lên tiếng: “Cái áo chỉ hơn một ngàn thôi, bạn thân tôi có một chiếc giống hệt cô ta”
“Quần áo hơn một ngàn mà đòi một trăm ngàn...!
“Cho cô ta!” Tông Cảnh Hạo trầm giọng ngắt lời Tô Trạm, ánh mắt tĩnh mịch nổi lên bóng tối vô tận.
Tô Trạm cảm thấy không đúng lắm, vẫn đưa tiền cho người phụ nữ.
Người phụ nữ không dám nhận: “Tôi, tôi, tôi."
Người phụ nữ mãi chẳng nói được nên lời.
“Con gái tôi làm bẩn quần áo của cô, người làm cha như tôi theo lý mà nói thì nên bồi thường cho cô" Tông Cảnh Hạo lấy tiền trong tay Tô Trạm vứt xuống trước mặt người phụ nữ kia: “Cô đánh con gái tôi, món nợ này tính thế nào đây?”
"Cái gì?”
“Cái gì!”
Trước là Tô Trạm, sau là Lâm Hi Thần hét lên.
Lâm Nhụy Hi bị đánh?
Em gái bị đánh?
Thế nhưng lúc ấy cô ta đúng là rất tức giận, quần áo vừa mới mua, đang muốn xinh đẹp để về nhà ăn Tết, kết quả là bị làm bẩn, đúng là rất tức giận.
“Ai muốn bắt nạt cô, là một người lớn như cô đánh trẻ con trước!” Lâm Hi Thần phản bác, tuyệt đối không cho cô ta trả đũa.
"Đúng đấy, nhiều người như vậy, lúc ấy chắc chắc có người nhìn thấy chuyện đã xảy ra nhỉ?” Tô Trạm nhìn người xung quanh hỏi.
“Tôi nhìn thấy” Một người phụ nữ trong đám người đi tới: “Tôi nhìn thấy.
Tôi ra khỏi toilet, vừa hay nhìn thấy cô bé kia đang chạy, không cẩn thận nên và phải người phụ nữ kia, nhưng lúc ấy cô bé đã xin lỗi rồi, người phụ nữ kia vừa cử động là đánh ngay một bạt tai.”
“Một người trưởng thành đánh một đứa trẻ, đúng là không có giáo dục.”
- -----------------.