Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 431: Không Nỡ Chết





Bác sĩ tới kiểm tra tình hình của Lâm Tân Ngôn, mấy ngày nay ở bệnh viện cô không còn xuất hiện tình trạng đau bụng nữa, cũng không thấy xuất huyết, tình trạng nôn mửa cũng chuyển biến tốt đẹp: “Có thể về nghỉ ngơi rồi.

Vẫn là câu nói đó, ba tháng đầu tốt nhất đừng xuống giường, đợi đến khi thai ổn định thì trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng cũng phải chú ý, dù sao đã từng xuất hiện dấu hiệu sinh non nên nửa tháng tới kiểm tra một lần, nếu hồi phục tốt thì có thể xuống giường hoạt động trước thời hạn.”
Hôm nay nhiều người tới bệnh viện như vậy, sớm đã truyền ra, ít nhiều cũng biết một chút về chuyện của Lâm Tân Ngôn.

Dù sao trước kia ở trên mạng, chỗ nào cũng thấy tin tức về cô, có lẽ Tông Cảnh Hạo đã xử lý sạch sẽ nên bây giờ cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng hẳn là vẫn chưa giải quyết được hoàn toàn, nếu không hôm nay cũng không có nhiều người tới như vậy.

Có điều cũng không ai dám bàn tán trong bệnh viện, dù sao thân phận của Tông Cảnh Hạo rõ ràng như vậy, bọn họ sợ truyền tới tai anh.

Sau khi bác sĩ đi thì vú Vu mới vội vội vàng vàng đi vào.

Hôm nay xe đưa bà tới bệnh viện bị hỏng giữa đường, bà sốt ruột tới bệnh viện nên đã gọi taxi, nhưng vào đúng giờ cao điểm buổi sáng nên bị tắc đường.

Cho nên mới tới muộn thế này.

“Chắc là đói rồi đúng không?!” Vú Vu hơi áy náy.

Bà hoàn toàn không biết trước khi mình tới đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là thấy cửa mở, bà đặt hộp đồ ăn lên bàn, đang định lấy đồ ăn ra thì Lâm Tân Ngôn nói: “Vú Vu, đừng lấy ra, tôi không đói.”
Cô không hề có khẩu vị ăn uống, tâm trạng có phần nặng trĩu.

“Đã sắp tới giờ trưa rồi sao có thể không đói được, dù sao bây giờ cô không chỉ có một mình, có phải tôi tới muộn nên đã qua cơn đói rồi không?”
Tông Cảnh Hạo đi tới: “Vú thu dọn đồ đạc đi, hôm nay xuất viện.”
Vú Vu ngạc nhiên: “Vẫn chưa quan sát được một tuần mà, bây giờ đã có thể xuất viện rồi sao?”
“Ừm, vú thu dọn đi.” Trên mặt Tông Cảnh Hạo không có biểu cảm gì, rõ ràng là không muốn nói nhiều.

Vú Vu cũng hiểu vẻ mặt anh nên không nói gì nữa, thu dọn đồ dùng hàng ngày của Lâm Tân Ngôn trong tủ.

Tông Cảnh Hạo lấy đồ ăn trong hộp ra, hộp đựng có thể giữ ấm nên thức ăn vẫn còn nóng hổi.

Anh đặt lên tủ đầu giường, tay cầm bát cháo, múc một thìa đưa tới miệng thử nhiệt độ, không nóng mới đưa tới bên miệng Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn không há miệng, chỉ nhìn anh.

Tông Cảnh Hạo lại đưa về phía trước, thìa sứ đặt lên môi dưới của cô: “Em không đói thì con trai em cũng không đói à?”
Lâm Tân Ngôn cầm lấy tay anh: “Em muốn gặp Văn Khuynh.”
“Ăn xong đã rồi nói, há miệng.” Tông Cảnh Hạo cũng không muốn cô đi gặp Văn Khuynh, với tình trạng sức khoẻ bây giờ của cô, lỡ như chịu kích thích gì thì anh thật sự không dám nghĩ tới hậu quả, anh không thể mạo hiểm.

Lâm Tân Ngôn vẫn không há miệng ra ăn: “Anh đồng ý rồi đúng không?”
Cô cảm thấy mình phải nói chuyện với Văn Khuynh.

“Uy hiếp anh?”
Lâm Tân Ngôn không nói, cô không biết sau này có còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa không, cô không sợ mà là lo lắng cho anh.

“Anh biết không? Trong lòng em rất đau khổ, nhìn thấy anh, em không dám hỏi, em sợ anh sẽ có gánh nặng, em cực kỳ ghét chính mình bây giờ, nếu không có đứa bé này…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Tông Cảnh Hạo chặn miệng, không phải hôn mà là bị anh ngang ngược gặm cắn, Lâm Tân Ngôn nhíu mày không lên tiếng.

Tay anh đặt lên vùng bụng dưới rất bằng phẳng của cô, rõ ràng trong này đã có một sinh mạng nhưng lại không có chút dấu tích nào, có điều anh vẫn cảm nhận được có nhịp tim bên trong.


Con anh bây giờ đang khoẻ mạnh lớn lên trong đó.

“Bất kỳ lúc nào cũng không được nói như vậy, con nghe thấy sẽ đau lòng, điều em cần làm là ăn được, ngủ ngon, những chuyện khác không cần quan tâm.”
“Anh thì sao? Có gặp nguy hiểm không?” Khi anh lấy súng ra cô đã sợ hãi, không ngờ anh lại mang súng theo.

Có phải sẽ đi làm chuyện gì nguy hiểm không?
Cô rất rối loạn.

Tông Cảnh Hạo dịu dàng lau nước mắt ở khoé mắt cô, ngón tay lướt qua mắt cô, má cô: “Không đâu, anh còn phải sống cùng em tới khi đầu bạch răng long, không nỡ chết.

Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, ăn chút đi, lát nữa Quan Kình tới thì chúng ta đi.”
Lâm Tân Ngôn ôm lấy cổ anh rồi vùi mặt vào cổ anh, có chút nghẹn ngào: “Nhớ lời anh nói, anh mà dám có chuyện gì thì em sẽ đưa con anh đi tái giá, để con anh mang họ người đàn ông khác, đội cho anh cái nón xanh thật lớn trên đầu.”
Tông Cảnh Hạo cắn vành tai tai cô, có lẽ là bị đau nên Lâm Tân Ngôn run lên, anh nhẹ nhàng hơn nhưng lời nói vẫn vô cùng hung ác: “Em dám tìm thì anh sẽ chặt gian phu ra ném cho chó ăn.”
Lâm Tân Ngôn bật cười.

Tông Cảnh Hạo xoa mắt cô: “Vợ anh không xấu, khi cười rất đẹp.”
“Ăn thôi.” Tông Cảnh Hạo bưng bát lên, vẫn chưa nguội, Lâm Tân Ngôn đưa tay cầm: “Em tự ăn.”
Tông Cảnh Hạo không đưa, múc một thìa đưa tới bên miệng cô: “Anh đút, phải hầu hạ em cẩn thận, tránh cho em ngày ngày nghĩ đội nón xanh cho anh.”
“Ai đội nón xanh cho cậu?” Tô Trạm đi tới cửa thì nghe thấy giọng Tông Cảnh Hạo.

Vẻ mặt Tông Cảnh Hạo không có biểu cảm gì liếc nhìn anh ấy, Tô Trạm bĩu môi không nói gì.

Chỉ thấy có mình anh ấy thì Tông Cảnh Hạo hỏi: “Quan Kình đâu?”
“Đang sắp xếp chỗ ở, tôi tới đón hai người.” Anh ấy đến công ty tìm Tông Cảnh Hạo, vừa khéo Thẩm Bồi Xuyên đang đưa người tới công ty nên để Quan Kình sắp xếp.

Anh nghe được chuyện hôm nay từ Thẩm Bồi Xuyên, chuyện trên mạng đã giải quyết xong, anh cũng không có chuyện gì làm.

Thẩm Bồi Xuyên bận rộn hơn anh, Quan Kình còn phải sắp xếp chỗ ở nên anh đã nhận việc tới đón hai người về.

Anh ấy đứng ở đầu giường, lần đầu tiên nhìn thấy Tông Cảnh Hạo hầu hạ người khác, cảnh này không được thấy nhiều, anh phải thưởng thức một chút.

Tông Cảnh Hạo liếc anh ấy rồi hỏi vú Vu: “Có đồ gì cần cầm không?”
Vú Vu đã thu dọn xong, cũng không có nhiều đồ, chỉ có quần áo Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo thay ra đã giặt và một vài đồ dùng hàng ngày, vali lớn là quần áo, vali nhỏ là đồ dùng hàng ngày.


“Đưa cho cậu ấy cầm.”
Tô Trạm: “…”
Anh ấy kéo valo, nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu nhìn thấy chưa? Đây chính là vô nhân tính.”
Lâm Tân Ngôn cười.

Tô Trạm cầm đồ xong, vú Vu ôm bó hoa trên bàn vào lòng, đứng bên cạnh, chờ Tông Cảnh Hạo đút cho Lâm Tân Ngôn xong sẽ ra viện.

Lâm Tân Ngôn ăn gần hết bát cháo, cô thật sự không ăn tiếp được nữa.

“Ăn no rồi à?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, sợ anh lại ép mình nữa, bèn hấp tấp nói: “Ăn nhiều sẽ khó chịu.”
Tông Cảnh Hạo buông bát xuống, đi rửa tay, khi đi ra thì vú Vu đã dọn bàn xong, một tay ôm bó hoa, một tay xách hộp đồ ăn.

Anh đi tới khom người bế Lâm Tân Ngôn lên: “Chúng ta đi thôi.”
Cô gầy, Tông Cảnh Hạo chỉ cần dùng hai phần sức lực đã dễ dàng bế được cô lên, Lâm Tân Ngôn ôm cổ anh.

Vú Vu theo sau anh.

Vào thang máy rồi nhanh chóng xuống tầng một, Tông Cảnh Hạo bế cô ra khỏi bệnh viện.

Xe Tô Trạm đi tới đang đỗ bên đường, anh ấy mở cửa xe, tiện cho Tông Cảnh Hạo bế Lâm Tân Ngôn ngồi vào.

Đúng lúc Tông Cảnh Hạo đặt Lâm Tân Ngôn vào ghế sau…
“Tổng Tổng giám đốc Tông.”
Phía sau vọng lại một giọng nói.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.