Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 516: Ấn Tượng Tốt





Bây giờ câu chuyện “thú vị” khiến mọi người nói chuyện hăng say, nói đến mức không quan tâm đến xung quanh là câu chuyện sôi sùng sục của Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên.

Tô Trạm giơ tay chào mấy sinh viên đang đến gần: “Cho tôi hỏi một chút, phòng chủ nhiệm năm nhất ở chỗ nào?”
Một bạn sinh viên nhiệt tình chỉ về tòa nhà không xa: “Ở đó, tầng ba, anh lên đó là thấy, ở cửa có gắn biển tên.”
“Ồ, cảm ơn.” Anh cười rồi nói với bọn họ: “Vừa nãy hình như tôi thấy mấy bạn nói cái gì đó, là đang nói về chuyện của cô sinh viên và cảnh sát sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh cũng nghe nói rồi à?” Một bạn nữ tóc ngắn trong đó hỏi, nói đến bát quái thì tinh thần quắc thước: “Bây giờ đã lan hết cả trường rồi, ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng bạn học sinh đó còn bị đuổi nữa.”
“Cả trường đều biết sao?” Tô Trạm cười: “Thành trò tiêu khiển sau mỗi bữa cơm của mấy người rồi nhỉ?”
Mặc dù Tô Trạm nói ẩn ý, nhưng những sinh viên này vẫn có thể nghe thấy trong lời nói có ý châm chọc, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.


Tô Trạm ngẩng đầu nhìn tòa nhà dạy học uy nghiêm, trang nhã, danh tiếng, anh châm chọc cười: “Cái trường này cũng chả ra sao, nhìn bề ngoài thì sinh viên cũng chả được dạy dỗ tốt, là một thành viên của trường mà không biết giữ gìn, còn muốn người khác giữ gìn cho mình sao? Nực cười.”
Nói xong Tô Trạm bước vào tòa nhà đó.

Mấy sinh viên đỏ mặt xấu hổ, trên một ý nghĩa nào đó, bọn họ ở trong trường này nhưng bản thân lại không quan tâm lắm đến những việc xảy ra trong trường.

Thái độ như xem chuyện cười này của bọn họ thực ra là biểu hiện của vô trách nhiệm.

Cô sinh viên tóc ngắn khinh thường nói: “Cho dù chúng tôi muốn bảo vệ trường, nhưng lại xuất hiện mấy con sâu làm rầu nồi canh, nói không chừng còn bị đuổi học, xem ai còn dám làm hỏng danh tiếng của trường.”
Có người thấy cô ấy nói rất đúng, cũng có người thấy bọn họ đang nhìn quá phiến diện, dù sao cũng chỉ là một bức ảnh, nói không chừng bên trong còn có bí mật gì khác?
“Đi thôi đi thôi” Có sinh viên sợ nếu xảy ra chuyện nên thúc giục bọn họ dừng lại, rời khỏi khuôn viên trường.

Lúc này Tô Trạm đã đến phòng làm việc của chủ nhiệm năm nhất, anh giơ tay gõ cửa, rất nhanh có giọng nói truyền đến: “Mời vào.”
Tô Trạm đẩy cửa bước vào, có mấy bàn làm việc, chỉ có một cái bàn có người, mọt người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi trên ghế.

Cho dù đang ngồi nhưng cũng có thể thấy dáng người không được cao lắm, nét mặt nghiêm túc, Tang Du đang đứng cúi mặt trước bàn làm việc.

Tô Trạm đi vào trong, chủ nhiệm nhìn anh: “Cậu là ai?”

Anh chỉ Tang Du: “Tôi tìm cô ấy.”
Nghe thấy tiếng Tang Du mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trạm, đôi mắt vô hồn bỗng sáng bừng lên.

Cô bị chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc trách mắng cả buổi sáng, cô muốn gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, muốn biết hiện tại anh thế nào.

Tô Trạm là bạn anh ấy, chắc chắn biết tình hình của anh ấy, cho nên mới tỏ ra vội vã.

Chủ nhiệm chau mày, sắc mặt khó chịu nhìn Tang Du: “Không phải em không có người thân nào ở đây sao? Cậu ta là ai?”
“Tôi là họ hàng xa của cô ấy.” Tô Trạm bước đến đứng cạnh Tang Du, anh nhìn chủ nhiệm, hỏi: “Nhà trường định giải quyết việc này như nào?”
Chủ nhiệm đẩy gọng kính: “Cái này cần phải mở cuộc họp để thảo luận, tôi rất thất vọng về Tang Du, thành tích học tập của em ấy đều rất ưu tú, thể hiện rất tốt trong từng phương diện, chuyện này khiến tôi rất bất ngờ, cũng rất thất vọng.”
Tang Du cúi đầu, không phải vì chuyện mình làm sai, mà là cảm thấy có lỗi với thầy giáo.

Thầy giáo lúc nào cũng quan tâm cô, còn giúp cô xin học bổng nữa.

Xảy ra chuyện như vậy, học bổng có lẽ cũng không còn nữa.

Những chuyện này xem ra chỉ là chuyện nhỏ, cô không muốn mất đi sự nghiệp học hành, nếu như không có bằng đại học thì tương lai sẽ khó tìm được công việc tốt, không có công việc tốt và thu nhập thì sẽ rất khó trụ lại trong thành phố này.


“Thưa thầy, xin thầy hãy tin em, em thực sự không làm những chuyện vớ vẩn đó ở bên ngoài, em bị các bạn ép, chỉ là hành động nhất thời nên mới phạm sai lầm.” Tang Du cúi đầu giải thích.

Thầy giáo trầm mặt: “Hành động nhất thời? Hành động nhất thời thì cũng không nên có! Em vẫn là sinh viên năm nhất, sao có thể làm loạn bên ngoài? Điều này ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, bản thân em không biết sao?”
Tang Du cắn môi, biết bản thân giải thích không rõ ràng.

Chỉ là ngữ khí khẩn cầu: “Thầy ơi, xin thầy, nhất định đừng đuổi em, em vì thi vào trường này mà bỏ ra không ít cố gắng, mong thầy hãy vì em mà nói một câu.”
Thầy giáo nhìn Tô Trạm, đáy mắt hiện lên sự tán thưởng, cảm thấy anh là người đáng tin cậy, nói chuyện về vấn đề này rất có lí.

“Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lên cấp trên, không cho phép sinh viên trong trường nói chuyện này nữa.”
Tô Trạm gật đầu với thầy, đưa Tang Du đi, ra khỏi phòng làm việc, Tang Du đã vội vàng hỏi: “Anh ấy sao rồi? Có đem lại phiền phức gì cho anh ấy không?”
“Cô còn có thời gian quan tâm cậu ấy à? Còn chưa thèm nghĩ mình phải làm thế nào sao?” Nhưng Tô Trạm lại rất hài lòng với thái độ của Tang Du lúc này.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.