Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 573: Anh Ta Chính Là Keo 502





Xe của Bạch Dận Ninh đã tân trang lại nên tất cả mọi người nhìn một cái thì đã biết đây là xe của ai.

Lâm Tân Ngôn vô thức nhìn sang Tông Cảnh Hạo, quả nhiên sắc mặt anh trở nên u ám nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh đang đứng bên cạnh xe.
Cô chủ động nắm tay anh: "Chúng ta cùng nhau xuống xe đi."
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn qua, hai người nhìn nhau trong giây lát, Lâm Tân Ngôn mỉm cười với anh: "Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta."
"Gã ta có nghe lọt tai hay không?" Tông Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng: "Gã ta chính là keo 502."
Phụt một tiếng, Lâm Tân Ngôn cười vui vui vẻ, cảm thấy anh lời nói lúc tức giận của anh cực kỳ đáng yêu.
Cô siết chặt tay của Tông Cảnh Hạo, trịnh trọng nói: "Tin tưởng em."
Tông Cảnh Hạo nhìn cô vài giây, cũng không nói gì hết, coi như đã ngầm đồng ý.

Anh đẩy cửa xe xuống trước rồi đi vòng qua đầu xe mở cửa xe cho cô, Lâm Tân Ngôn khom người đi ra sau đó chủ động nắm tay anh.

"Bọn họ quay về rồi." Diêu Thanh Thanh đứng sau lưng của Bạch Dận Ninh nhìn bọn họ xuống xe nói.

Bạch Dận Ninh nhìn sang, cho dù trong lòng sóng trào nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, luôn luôn nở nụ cười nhẹ: "Thanh Thanh, đẩy anh qua đó đi."
Diêu Thanh Thanh rất nghe lời giúp anh ta qua bên đó.


"Chúng tôi đến đây để xin lỗi." Vừa đến trước mặt bọn họ, Bạch Dận Ninh đã mở miệng nói chuyện trước.

Lâm Tân Ngôn vẻ mặt tức giận nói: "Anh đúng là phải xin lỗi tôi, anh mang cho tôi phiền phức rất lớn, cũng làm cho tôi mất hết mặt mũi, bị người ta hiểu lầm là người thứ ba, loại cảm giác này cực kỳ không tốt."
"Tôi thành thật xin lỗi..."
"Nếu anh cảm thấy có lỗi, biết là bản thân đã mang đến rắc rối cho tôi thì sau này không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa." Ý tứ của Lâm Tân Ngôn đã rất rõ ràng, mặc dù nói chuyện hơi dứt khoát, không chừa mặt mũi cho anh ta nhưng như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.

Dù sao tất cả mọi người đều là người có gia đình, phải có trách nhiệm với gia đình và một nửa còn lại của mình.

Bạch Dận Ninh cũng đã kết hôn rồi, anh ta nên đối xử tốt với vợ của mình, trong lòng không nên có ý nghĩ khác.

Cô không thích Bạch Dận Ninh như vậy.

Lúc Lâm Tân Ngôn từ chối cuộc gọi thì anh ta đã biết cô nhất định đã rất tức giận: "Tôi đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo, tôi và Thanh Thanh đến đây để xin lỗi chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại hôm nay."
Lâm Tân Ngôn thái độ dứt khoát: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai người rồi, chuyện hôm nay cũng là một hồi chuông cảnh báo, chúng ta đều đã kết hôn rồi, đều có gia đình riêng hết rồi, vì một nửa còn lại của chúng ta mà vạch rõ giới hạn đi."
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng: "Chúng ta vào thôi."
Tông Cảnh Hạo ôm eo của cô, yêu chiều nói: "Anh nghe em."
"Chờ một chút."
Trước khi bọn họ chuẩn bị đi, Diêu Thanh Thanh gọi bọn họ lại, đi đến trước mặt Lâm Tân Ngôn nói: "Mẹ của tôi đã làm hư di động của cô, tôi muốn đền cho cô một cái mới, hy vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhận lấy điện thoại này."
Cô ấy chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Lâm Tân Ngôn: "Chuyện hôm nay tôi thật sự xin lỗi cô, mẹ tôi bởi vì quá thương tôi nên mới làm ra những chuyện thái quá như vậy, bà ấy cũng đã biết bản thân mình quá nóng nảy rồi."
Cô ấy đưa hộp di động đến trước mặt Lâm Tân Ngôn: "Xin cô nhận lấy."
Lâm Tân Ngôn không lập tức nhận, cô cũng không muốn nhận.

Bởi vì cô muốn phân rõ giới hạn với Bạch Dận Ninh, muốn tốt cho tất cả mọi người.

“Chị nhận lấy đi được không? Nếu không trong em sẽ rất khó chịu.” Diêu Thanh Thanh chân thành nói: “Người khác đều nói em rất ngốc không chịu làm bạn với em, chị là bạn của anh Dận Ninh thì cũng chính là bạn của em, em hy vọng chị có thể tha thứ cho bọn em.”
Lâm Tân Ngôn có thể cứng rắn với Bạch Dận Ninh nhưng còn với Diêu Thanh Thanh thì không thể, cô đưa tay ra nhận chiếc điện thoại: “Tôi nói rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi.”
Diêu Thanh Thanh nở nụ cười: “Cảm ơn chị.”
“Bọn em vẫn chưa ăn cơm, chị có thể giữ bọn em ở lại ăn cơm không?” Diêu Thanh Thanh nói theo lời dạy của Bạch Dận Ninh.

Tông Cảnh Hạo nắm chặt lấy eo của cô, biết cô hiền lành sợ sẽ không thể từ chối cô gái đơn thuần này, anh đang muốn thay cô từ chối thì Lâm Tân Ngôn đã tự nói: “Được chứ, tôi có thể giữ cô ở lại ăn cơm.”
Lâm Tân Ngôn biết cô gái ngây thơ này sẽ không biết tự đưa ra yêu cầu như vậy, sợ là có người đã chỉ dẫn, cho nên mới chỉ nói giữ một mình cô ấy thôi.

“Anh Dận Ninh cũng chưa ăn cơm chiều.” Diêu Thanh Thanh quay đầu lại nhìn cô.


Lâm Tân Ngôn cũng không thèm nhìn Bạch Dận Ninh chỉ nói: “Nhà của tôi rất nhỏ, không thể giữ được nhiều người, nếu cô đồng ý tôi có thể giữ cô ở lại ăn cơm, tất nhiên cũng chỉ có thể giữ lại mình cô thôi, bàn ăn nhà tôi cũng không có dư chỗ nhiều.”
Diêu Thanh Thanh do dự, Bạch Dận Ninh không có ở đây thì làm sao bây giờ.

“Nhưng mà…”
“Thanh Thanh em ở lại đi, anh còn có việc, lát nữa sẽ kêu người đến đón em.” Bạch Dận Ninh cười ngắt lời Diêu Thanh Thanh, anh ta biết thái độ của Lâm Tân Ngôn đối với mình, bây giờ cũng chỉ có thể để Diêu Thanh Thanh thân thiết với cô ấy một chút thì anh ta mới có cơ hội đến nhìn cô.

Không cần phải nói gì cả, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ rồi.

Diêu Thanh Thanh không ghét Lâm Tân Ngôn hơn nữa còn có cảm tình tốt với cô, nhưng mà Bạch Dận Ninh không đi cùng nên cô ấy cảm thấy sợ.

“Ngoan.” Thấy Diêu Thanh Thanh do dự, Bạch Dận Ninh dịu dàng nhìn cô ấy, thấy ánh mắt này của anh ta, Diêu Thanh Thanh lập tức gật gật đầu: “Em sẽ ngoan.”
Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Vậy cảm ơn chị giữ em ở lại ăn cơm nhé.”
Lâm Tân Ngôn nói không cần cảm ơn: “Vào đi.”
Diêu Thanh Thanh đi bên cạnh Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo buông cô ra, đi cuối cùng, lúc đi vào biệt thự anh xoay người lại đóng cửa, ánh mắt lạnh lùng bắn lên người của Bạch Dận Ninh.

Bạch Dận Ninh không để ý, cười lại: “Cảm ơn chủ tịch Tông tiếp đãi vợ tôi.”
Tông Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng đóng cửa.

“Ba.” Tông Ngôn Hy đang chơi trong phòng khách thấy về thì lập tức nhảy xuống ghế sô pha, chạy qua chỗ anh.

Tông Cảnh Hạo khom người bế con gái lên.

“Ba rốt cuộc cũng trở về rồi.” Tông Ngôn Hy nhào vào lòng anh, tủi thân ôm cổ anh.

Tông Cảnh Hạo ôm cô bé đi đến ghế sô pha ngồi xuống, véo cái mũi nhỏ nhắn của cô bé: “Có phải nhớ ba rồi không?”
Tông Ngôn Hy gật đầu như giã tỏi: “Con luôn chờ ba về.” Nói xong thì bắt đầu cáo trạng: “Mẹ không cho con ra ngoài mà mẹ lại đi ra ngoài cả một ngày luôn.”
Lâm Tân Ngôn nghe lời cô bé nói thì nhìn sang một cái, cô bé lập tức vùi đầu vào ngực của Tông Cảnh Hạo.

“Cô muốn uống cái gì không?” Lâm Tân Ngôn hỏi Diêu Thanh Thanh.

Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Em không khát.”
“Cô cứ ngồi đi, không cần ngại đâu.” Lâm Tân Ngôn cười nói.


Diêu Thanh Thanh ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Tân Ngôn thì đi vào phòng bếp dặn vú Vu làm nhiều món một chút.

Đại Bạch nằm một bên như hổ rình mồi nhìn Diêu Thanh Thanh, cứ gầm gừ trong cổ họng.

Mặc dù Đại Bạch rất hiền nhưng đối với người ngoài vẫn có địch ý.

Diêu Thanh Thanh sợ hãi.

Tông Ngôn Hy nghe thấy Đại Bạch gầm gừ mới chú ý đến Diêu Thanh Thanh, cô bé hô lên một tiếng: “Đại Bạch không được gầm gừ.”
Đại Bạch nghe thấy lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy đến cọ cọ trên người cô bé.

Tông Cảnh Hạo buông con gái ra: “Ba đi thay quần áo.”
Tông Ngôn Hy nói: “Dạ.”
Tông Cảnh Hạo không đi thẳng lên lầu mà đi ra bên ngoài lấy mấy món đồ Lâm Tân Ngôn đã mua đem vào nhà, sau đó mới lên lầu.

“Dì ơi, dì là ai vậy?” Tông Ngôn Hy nhìn Diêu Thanh Thanh từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi.

Trước kia cô bé chưa gặp dì này.

Diêu Thanh Thanh cười nói: “Dì là Diêu Thanh Thanh, cháu tên gì vậy?”
“Cháu tên là Tông Ngôn Hy, dì có thể gọi con là tiểu Nhụy, việc liên quan đến tên của con, nói ra thì dài lắm, cháu sẽ không nói nhiều đâu.” Vẻ mặt Tông Ngôn Hy bất đắc dĩ nói.

“Dì đừng sợ Đại Bạch, nó không cắn đâu.” Tông Ngôn Hy vuốt lông của Đại Bạch, sau đó còn gọi Diêu Thanh Thanh đến sờ: “Dì, dì sờ nó đi, nó hiền lắm.”
Diêu Thanh Thanh không dám đưa tay ra, trong lòng còn sợ bộ dáng hung dữ của nó.

Tông Ngôn Hy cầm tay Diêu Thanh Thanh, đặt lên người của Đại Bạch.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.