Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 587: Không Thể Bắt Nạt Vợ Của Bạn





Nhìn vẻ mặt tức giận của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm nhanh chóng trốn ra sau Lâm Tân Ngôn: "Tôi nói thật, là do anh không đồng ý thừa nhận mà thôi, tôi dám khẳng định Tang Du có cảm tình với anh, nếu không lúc anh suýt chút nữa xảy ra chuyện thì cô ấy cũng sẽ không lo lắng đến vậy, thật ra thì tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn, chị dâu và Cảnh Hạo chênh nhau tám tuổi, mà cũng không có một mối quan hệ tốt."
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn qua Tô Trạm một cái: "Anh nói Bồi Xuyên thì nói Bồi Xuyên thôi, cần gì phải lôi chúng tôi vào?"
Cô không thích bị người khác nhắc đến những chuyện trước kia.

Dù sao lúc đó cô chưa trưởng thành, mười tám tuổi vẫn là tuổi đang đi học đại học mà cô đã lập gia đình.

Thẩm Bồi Xuyên thêm mắm thêm muối: "Không phải anh ấy chỉ có cái đức hạnh này thôi à? Tính xấu không đổi."
Tô Trạm trợn mắt nhìn Thẩm Bồi Xuyên: "Cậu đừng có nhân cơ hội này mà chèn ép tôi, tôi không đánh lại cậu thì chẳng lẽ tôi không thể tìm được người giúp đỡ à?"
Lâm Tân Ngôn vỗ bả vai Tô Trạm một cái nhắc nhở: "Nói nhỏ một chút, không chừng Tần Nhã ngồi trong phòng đã nghe thấy hết rồi đấy."
Nếu Tô Trạm biết hôm nay Tần Nhã ở đây, thì còn có thể nói chuyện không thèm suy nghĩ như vậy nữa không.

Cái tên Tần Nhã dùng ở chỗ Tô Trạm đặc biệt tốt, anh ấy lập tức ngậm miệng lại.

Thẩm Bồi Xuyên cười nhạo anh ấy: "Ôi, còn có thứ làm cậu sợ hãi cơ à?"
"Cút!" Tô Trạm đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, không nói thêm một lời nào nữa.

Lâm Tân Ngôn cầm hai chai rượu tây trở lại nhìn bọn họ nói: "Đến lúc ăn cơm rồi."

Cô để chai rượu lên trên bàn rồi đến phòng của Tần Nhã, sau khi giúp cô ấy rửa mặt thay quần áo và chỉnh chu lại tất cả mọi thứ mới đỡ cô ấy ra ngoài, cô ấy tránh chỗ bị thương ra mà đặt chân xuống dưới đất sau đó nương theo sự giúp đỡ của Lâm Tân Ngôn mà đi đến phòng khách, Tô Trạm đứng lên muốn giúp đỡ nhưng khi nhìn thấy Tần Nhã không thèm nhìn mình thì sợ hãi lui lại, sợ cô ấy ghét mình.

Lâm Tân Ngôn đỡ cô ấy đến trước bàn ăn, Tông Ngôn Thần vừa nhìn thấy lập tức chạy đến kéo ghế: "Dì Yến Yến, dì cẩn thận một chút nha."
Tần Nhã mỉm cười sờ lên đầu Tông Ngôn Thần: "Con đó nha, con thật ấm áp, sau này sẽ có rất nhiều bé gái thích con."
Tông Ngôn Thần vội vàng xua tay: "Con chỉ cần một người mà thôi, con gái phiền toái lắm đấy, nếu nhiều hơn thì con sợ sẽ xảy ra chuyện mất."
Lời nói của cậu dẫn đến một trận tiếng cười, Lâm Tân Ngôn nâng hai má của con trai lên: "Toàn nói những chuyện gì đâu không à."
"Đây vốn là sự thật mà." Tông Ngôn Thần không phục nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không phải mẹ và ba cũng hay gây sự giận dỗi nhau đấy à, bây giờ mới có mấy ngày chứ?"
"Con nói cái gì?" Giọng nói của cậu quá nhỏ cho nên Lâm Tân Ngôn không nghe rõ.

Tông Ngôn Thần lập tức lắc đầu: "Con nói là con đã biết rồi, sau này con sẽ không bao giờ nói hưu nói vượn nữa."
Vú Vu mang món ăn cuối cùng đặt lên trên bàn, Lâm Tân Ngôn giúp đỡ sắp xếp bàn đặt đồ vào chỗ cho mọi người: "Tất cả mọi người ngồi vào bàn hết đi."
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cùng nhau đi tới.

"Đồ ăn thật phong phú." Đồ ăn tràn ngập một bàn, hơn nữa màu sắc hương vị đều đầy đủ, không hề thua kém đồ ăn trong khách sạn cao cấp một chút nào.

Thẩm Bồi Xuyên cười nói: "Chị dâu vất vả rồi."
Lâm Tân Ngôn bày bát đũa lên trên bàn, ngẩng đầu liếc anh ta một cái: "Làm bữa cơm mừng cậu thăng chức, làm có từng này món thì có là cái gì."
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy có hơi ngại ngùng, không phải thăng chức lên làm cục trưởng, chỉ làm phó mà thôi.

Tất cả mọi người ngồi xuống rồi thì Tông Cảnh Hạo mới đi xuống, anh ngồi ở vị trí chủ vị, Lâm Tân Ngôn mở rượu: "Ly rượu đầu tiên là vì Bồi Xuyên."
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên, cầm lấy rượu trong tay Lâm Tân Ngôn: "Chị dâu, để em tự rót đi."
Làm sao có thể để chị dâu rót rượu cho chứ.

Lâm Tân Ngôn cũng không cưỡng cầu khom người ngồi xuống, cô cười nói: "Bồi Xuyên, cậu nói thật đi, Tang Du là ai?"
Vừa rồi cô không hỏi nhưng cô vẫn rất tò mò con người tên Tang Du này là ai.

Thẩm Bồi Xuyên thành thục ổn trọng, vậy mà lại có quan hệ với bé gái kia, chắc chắn là có chuyện gì đó sâu xa, dù sao anh ta cũng không phải là một người tùy tiện.

Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Sao vẫn chưa bỏ qua được chuyện này hả?
Tô Trạm đẩy ly rượu của mình đến trước mặt Thẩm Bồi Xuyên, ý muốn để Thẩm Bồi Xuyên rót rượu cho anh ta: "Nếu không để tôi đi đón cô ấy đến đây nhé?"
"Cậu đừng một phát có mà chặn ngang như vậy chứ?" Thẩm Bồi Xuyên trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu không thể để bản thân nhàn rỗi một chút à, hay là cậu còn chưa nhìn thấy Tần Nhã đang ngồi ở đối diện kia kìa?"
Tô Trạm: "..."
Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi che miệng cười trộm, chú Tô lại phải im lặng rồi.


Ha ha, thật buồn cười.

Thẩm Bồi Xuyên rót đầy chén rượu trước mặt Tông Cảnh Hạo, anh ta buông bình rượu rồi mới giải thích với Lâm Tân Ngôn: "Em cũng từng nghĩ mình phải nhanh chóng lập gia đình, dù sao bản thân em cũng đến tuổi rồi, nhưng mà chuyện của Tang Du là một hiểu lầm, người ta còn trẻ như vậy nên thật sự không thích hợp cho lắm."
"Anh Thẩm vẫn luôn đáng tin nhất, em tin anh Thẩm sẽ tìm thấy được một cô gái thật tốt." Tần Nhã nói.

Thẩm Bồi Xuyên cười: "Mượn lời tốt lành của em."
"Em nói sự thật mà, ài, dù sao thì em cũng không có cơ hội, nếu không thì em cũng muốn theo đuổi anh." Cô ấy còn làm vẻ mặt như đang vô cùng tiếc nuối, lại không thấy không khí trên bàn cũng đang thay đổi, có lẽ cô vẫn biết không khí đang thay đổi nhưng lại làm như không biết, cô tiếp tục nói:
"Trước kia em từng nghe người ta nói, sau khi kết hôn thì phụ nữ như được đầu thai lại một lần nữa vậy đó, lần đầu tiên là không có cách nào lựa chọn, nhưng đến lần thứ hai thì phải mở mắt thật to để không dính phải người đàn ông cặn bã, nếu dính phải người đàn ông cặn bã thì xác định là khổ cả đời.

Câu nói này thật sự rất chính xác, nhưng mà người giống như anh Thẩm đây thì nhất định không phải là một người đàn ông cặn bã rồi."
Thẩm Bồi Xuyên theo bản năng nhìn về phía Tô Trạm.

Tô Trạm nhìn chằm chằm Tần Nhã như vậy, mà cô ấy lại có thể không để ý trường hợp như thế này, sao cô ấy có thể không chú ý đến thời gian và địa điểm mà cứ vậy làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta?
Thẩm Bồi Xuyên muốn khuyên bảo Tần Nhã, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Tần Nhã bị tổn thương, về điểm ấy thì Tô Trạm có trách nhiệm, anh ta cũng không hề có đường biện giải, cuối cùng lại không thể tự tẩy trắng cho mình được: "Mấy người nói chuyện của mấy người, đừng có dính dáng đến tôi nữa, lỡ tôi bị hiểu nhầm thì làm sao bây giờ, phải biết là vợ của bạn không thể động đến đó, tôi vẫn luôn ghi nhớ điều ấy trong lòng."
Tần Nhã cười: "Xem ra dọa đến anh rồi, tôi tự mình hiểu được."
Thẩm Bồi Xuyên vội giải thích: "Ý của tôi không phải như vậy..."
Anh ta không kỳ thị, cũng không phải là cảm thấy cô ấy không thuần khiết nên mới nói như thế.

"Vậy anh có ý gì đây, chẳng lẽ anh cũng thích tôi?" Tần Nhã ngắt lời anh ta.

Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Sớm biết như thế anh ta đã không tới rồi.

Có mấy cái miệng cũng không thể nói rõ ràng.

Lâm Tân Ngôn vỗ vai Tần Nhã một cái: "Có chừng có mực."
Tần Nhã cười nói: "Tôi biết anh Thẩm không hề chú ý đến chuyện tình cảm, nên tôi chỉ trêu chọc anh ta một chút mà thôi."
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Khuôn mặt của Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm túc: "Sau này đừng đùa giỡn như vậy nữa."
Nếu không biết được tính nết của anh ta có khi sẽ thật sự hiểu lầm đó, dù sao mối quan hệ này vô cùng mẫn cảm.

"Được rồi, ăn cơm thôi." Lâm Tân Ngôn hoà giải, cô giới thiệu món ăn ở giữa với mọi người: "Đây là món ngỗng muối, vú Vu nói hương vị của món này rất ngon, mọi người nếm thử xem."

Thịt ngỗng ngâm muối vào mùa đông, rửa sạch, chặt thành miếng nhỏ, cho nhân sâm cẩu kỷ và nấm hương đun trong bốn tiếng, vị của nhân sâm và thịt ngỗng muối dung hợp lại với nhau, nên có mùi thơm rất khác lạ.

Cô gắp một miếng cho con trai.

"Con cũng muốn." Lâm Nhụy Hi cho rằng mình đã bị lãng quên.

Lâm Tân Ngôn cũng không hề quên cô bé, mà là con trai ngồi gần cô hơn nên cô mới gắp cho con trai trước, một lần gắp cũng không thể gắp được hai miếng.

Tông Cảnh Hạo gắp một miếng cho con gái, cô bé chớp chớp mắt: "Đúng là ba vẫn thương con hơn, bây giờ mẹ chỉ thích anh trai thôi."
"Mẹ con có thể gắp hai miếng trong một lần à?" Tông Cảnh Hạo ấm áp hỏi con gái.

Tông Ngôn Hi lắc đầu: "Không thể."
Sau đó cô bé nhanh chóng phản ứng lại: "Con biết rồi, con biết mẹ cũng rất thương con, mẹ còn nói muốn đưa con đến cửa hàng thú cưng nữa đấy."
Nói xong cô bé nóng lòng dùng tay cầm cánh lên gặm, thịt đã được ninh rất lâu, thịt thật bở còn có hương thơm của nhân sâm, cô bé luôn miệng khen: "Ngon quá."
"Dì Yến Yến, dì cũng ăn đi, thật sự ăn rất ngon." Lâm Hi Thần cắn thịt, dư vị của miếng thịt tràn ngập trong miệng, cậu bé còn không quên nhắc nhở Tần Nhã.

Tần Nhã cười: "Con đối xử với dì thật tốt, có cái gì cũng không đã quên dì, nhìn con ăn ngon như vậy làm dì cũng muốn nếm thử."
Cô cũng gắp một miếng cho vào miệng rồi nói: "Quả thật ăn rất ngon."
Có hai bé con ở đây nên bầu không khí cũng trở nên sôi động.

Không khí trên bàn cơm ngày càng vui vẻ, chỉ có cảm xúc của Tô Trạm không được vui vẻ cho lắm, anh ta không nói nhiều như bình thường chỉ im lặng uống rượu.

Đến giữa bữa cơm thì chuông cửa vang lên, vú Vu đứng dậy muốn đi mở cửa, Lâm Tân Ngôn bảo bà ấy đi nghỉ ngơi, phần lớn đồ ăn hôm nay là do bà làm, cô nói: "Để tôi đi mở."
"Để tôi đi đi." Người hầu mới tới vội vàng chạy ra.

Lâm Tân Ngôn cảm thấy cũng được, nhưng vẫn không ngồi về chỗ của mình, mà là đứng ở trong phòng ăn nhìn về phía ngưỡng cửa, dù sao tất cả mọi người đã ở chỗ này, vậy thì còn ai đến nữa chứ.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.