Tông Cảnh Hạo nhắc nhở một câu: “Hòm thư e-mail.”
Lâm Tân Ngôn ừm một tiếng.
Không có tiêu đề, cô bấm vào, xem lướt qua.
Nội dung là Tống Nhã Hinh đi đến khoa phụ sản, cũng thấy được thời gian địa điểm, bác sỹ nào đó đưa cô ấy xem.
Mới bắt đầu cô còn không để trong lòng, nhanh chóng xem phía dưới, là bản photo bệnh án, mỗi một bệnh nhân trong bệnh viện đều có lưu lại bệnh án, lúc đó cuộc phẫu thuật mà Tống Nhã Hinh làm chính là phẫu thuật phá thai.
Lâm Tân Ngôn chau mày: “Cô ấy và chồng trước có con rồi ly hôn?”
Tông Cảnh Hạo bảo cô tiếp tục xem.
Tâm tình Lâm Tân Ngôn càng ngày càng thấp thỏm, không phải Thẩm Bồi Xuyên nói Tống Nhã Hinh và chồng trước không có con, hơn nữa là vì chồng trước ngoại tình nên mới ly hôn sao?
Thời gian phá thai lại không lâu, hơn hai tháng trước.
Cô tiếp tục xem phía dưới, lúc này Lâm Tân Ngôn không thể điềm tĩnh được nữa.
Cô mở to mắt, phía dưới là bằng chứng cứ Tống Nhã Hinh phá thai, bản ghi chép cô ấy và người tình đi vào quán rượu, Tống Nhã Hinh cũng ngoại tình trong hôn nhân?
Không phải chồng trước cô ấy ngoại tình sao?
Cô ngẩng đầu hỏi Tông Cảnh Hạo: “Đây là thật sao?”
“Là sự thật, Quan Kình đích thân đi điều tra, bây giờ điều duy nhất chưa làm rõ chính là cô ấy làm thế nào để cho người chồng chịu gánh cái danh này, đến bố mẹ cô ấy cũng bị che mắt.”
Lâm Tân Ngôn quả thực kinh ngạc, cô không phải là rất thích Tống Nhã Hinh, nhưng cũng không nghĩ đến cô ấy có thể lừa dối người khác chuyện như vậy.
Điều này rõ ràng là nhân phẩm có vấn đề.
Đây không phải là lừa dối Thẩm Bồi Xuyên sao?
Lâm Tân Ngôn cảm thấy tam quan của mình bị thay đổi cả rồi.
Sao mà có thể quá đáng như vậy chứ, đến bố mẹ mình mà cũng lừa gạt.
Sau khi ngạc nhiên thì Lâm Tân Ngôn bắt đầu lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên, đây là người anh ấy chính miệng giới thiệu cho bọn họ làm quen, đồng thời cũng là người bạn gái được công nhận.
Nếu như Thẩm Bồi Xuyên biết được thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Thẩm Bồi Xuyên phải làm sao?
Tông Cảnh Hạo thở dài, biết cô lại lo lắng, lấy điện thoại tìm hình ảnh và tin nhắn mà Tô Trạm gửi cho anh, trong hình là cảnh lúc Tang Du đang nấu cơm còn Thẩm Bồi Xuyên đang đứng phụ ở bên cạnh, Tô Trạm đứng ở cửa chụp lại.
“Em xem đi.” Lâm Tân Ngôn không nghi ngờ gì cầm lấy, lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó.
Cô gái này là ai?
Cô nhìn tin nhắn Tô Trạm gửi, biết được Thẩm Bồi Xuyên và cô gái này đang ở cùng nhau, nhận thức của Lâm Tân Ngôn lại một lần nữa được đổi mới.
Cô không hề ngờ tới, Thẩm Bồi Xuyên “một chân đạp hai thuyền”, phía Tống Nhã Hinh bên này còn chưa giải quyết, bên kia đã cùng người con gái khác bên nhau rồi.
Xem hết số tin nhắn mà Tô Trạm gửi, Lâm Tân Ngôn đại khái cũng đã biết được chuyện gì đang xảy ra rồi, người Thẩm Bồi Xuyên thích là người con gái hiện giờ đang ở với anh ấy.
Không trở về, đồng thời lừa Tống Nhã Hinh là để cô ấy chủ động buông tay.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại lại cho Tông Cảnh Hạo: “Em không ngờ, Thẩm Bồi Xuyên lại có nhiều tâm tư như vậy.”
Lần trước cũng là từ miệng Tô Trạm nghe được cái tên Tang Du này, bây giờ cũng xem như thấy người thật rồi.
“Em nghĩ Bồi Xuyên làm như vậy không thỏa đáng, đây không phải là dây dưa với người ta sao, anh ấy nên về đây nói rõ với Tống Nhã Hinh.”
Nếu như sau hai tháng mà Tống Nhã Hinh vẫn không chịu từ bỏ, vậy Thẩm Bồi Xuyên làm thế nào?
Làm sao ăn nói với người ta?
Suy cho cùng thì chính anh ấy đồng ý trước.
“Em cho rằng anh ấy có thể nghĩ ra cách này? Theo như tính cách của anh ấy thì đã sớm quay về xử lí rồi, tám chín phần là Tô Trạm đưa ra chủ ý này.” Tông Cảnh Hạo rất hiểu tính tình của hai người đó.
Lâm Tân Ngôn thấy cũng đúng, chắc chắn là chủ ý của Tô Trạm, với tính cách thẳng thắng đó của Thẩm Bồi Xuyên, khẳng định sẽ lập tức trở về nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.
“Việc anh điều tra được có nói với Bồi Xuyên không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Cô nghĩ rằng nên cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cũng có lợi cho việc kết thúc quan hệ với Tống Nhã Hinh.
Tông Cảnh Hạo gật đầu: “Anh sẽ nói với anh ấy, còn lại xử lí như thế nào thì để anh ấy tự quyết định.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, cảm thấy như thế là thích hợp nhất.
Tông Cảnh Hạo uống hết bát canh đó, Lâm Tân Ngôn hỏi: “Anh uống nữa không?”
Anh lắc đầu: “Đủ rồi.”
Lâm Tân Ngôn nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh thích sưu tầm rượu vang đỏ không?”
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, câu hỏi này là ý gì?
Lâm Tân Ngôn bĩu môi, bảo anh nhìn tủ rượu: “Nhiều rượu như vậy là anh đặc biệt sưu tầm?”
“Không phải, đa số là người khác tặng, có chuyện gì sao?” Tông Cảnh Hạo bị cô hỏi như vậy trong lòng có chút sợ, những chai rượu vẫn luôn đặt ở đó, trước giờ cô chưa từng hỏi tới, hôm nay sao lại hỏi thế?
Lâm Tân Ngôn cười cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên hiếu kì, em lên trước đây.”
Cô buông đũa đứng dậy.
Hiện tại Tông Ngôn Hi luôn ngủ với cô, cô muốn lên tắm trước, đợi một lát con gái tắm xong rồi liền có thể ôm cô ngủ.
Lâm Tân Ngôn tắm xong mặc vào đồ ngủ rộng rãi, nửa nằm ở trên giường, cầm điện thoại lên, có lúc sẽ nói chuyện với Tần Nhã, đều là nói về chuyện của cửa hàng.
Hiện tại đều là do Tần Nhã kinh doanh, hơn nữa còn phát triển khá tốt, cô lại tuyển vài nhà thiết kế, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Vân tìm được vài người thợ may và thợ thêu tay nghề giỏi.
Việc thiết kế và hoàn chỉnh trang phục có yêu cầu khá cao đối với người thợ may, thợ may thông thường không có cách nào hoàn thành được vài thiết kế đặc biệt.
Cô gửi cho Tần Nhã một tin nhắn, nhưng không có ai trả lời.
Cô nghĩ Tần Nhã có thể đang bận, cô bèn bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị nằm thì Tông Cảnh Hạo bế con gái vào, Tông Ngôn Hi đã tắm xong xuôi, mặc một bộ đồ ngủ áo ngắn tay quần đùi làm bằng vải tơ tằm màu hồng có viền ren, Tông Cảnh Hạo đặt con gái xuống giường, cô bé liền chui vào vòng tay của Lâm Tân Ngôn, anh đứng bên giường nhìn con gái, trong lòng nghĩ con gái đến khi nào mới có thể khỏe hơn?
Cứ dính người như vậy khiến cho người ta không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh một cái: “Đứng ở đây làm gì? Anh không đi tắm à?”
Tông Cảnh Hạo một tay cởi cúc áo sơ mi: “Ngày mai anh đưa theo con đến công ty.”
Như vậy Lâm Tân Ngôn có thể nghỉ ngơi một chút.
Lúc anh không ở nhà đều là một tay cô ôm con.
Lần nào nhìn anh cũng sốc, Tông Ngôn Hi sắp vào lớp một rồi, con bé cao lên rất nhiều, hơn nữa cũng mập hơn, cứ ôm nó mãi rất mệt người.
Vả lại thân hình này của cô bây giờ.
Vẫn là đem con đến công ty thì tốt hơn.
Lâm Tân Ngôn cạn lời: “Anh dẫn theo con làm gì?”
Tông Cảnh Hạo nói: “Để con bé gặp nhiều người, có lợi cho việc hồi phục.”
Tông Ngôn Hi nhìn bố chớp chớp mắt, nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Lâm Tân Ngôn, giống như là dùng cách thức này để phản đối hành vi của anh.
Tông Cảnh Hạo giả vờ không nhìn thấy, xoay người đi vào phòng tắm.
Lâm Tân Ngôn nằm xuống, ôm con gái vào lòng, vỗ vỗ lưng cô bé: “Con buồn ngủ không?”
Tông Ngôn Hi lắc đầu.
Lâm Tân Ngôn lấy quyển sách “Chú heo nhỏ ngáy khò khò” đặt trên bàn tới: “Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”
Tông Ngôn Hi gật đầu.
Cô cúi đầu hôn lên trán con gái, trước đây con hoạt bát vui tươi như thế, lúc này lại trở nên an tĩnh như vậy, cô rất lo lắng.
Tông Cảnh Hạo tắm xong đi ra, Lâm Tân Ngôn vẫn chưa ngủ, cô nhích vào trong một chút nhường chỗ cho anh, anh bước đến bên giường ngồi xuống, giơ tay lấy cuốn sách trong tay cô: “Để anh đọc cho.”
Đúng lúc Lâm Tân Ngôn có chút buồn ngủ liền gật gật đầu, Tông Cảnh Hạo tự mình ôm con gái qua, thật ra anh đã nghe được cô đọc đến đoạn nào rồi nhưng vẫn cố ý hỏi con gái: “Mẹ con đọc đến đâu rồi?”
Tông Ngôn Hi chỉ vào một hàng trong cuốn sách.
Tông Cảnh Hạo dịu dàng nói: “Tiểu Nhụy nói cho bố nghe đọc đến đâu đi, bố muốn nghe Tiểu Nhụy nói chuyện.”
Cô bé rúc vào lòng anh, không nói tiếng nào.
Anh sờ sờ đầu con gái, thở dài một hơi, tiếp tục đọc truyện cho con nghe.
Đợi đến lúc Tông Ngôn Hi nghe kể chuyện rồi ngủ say đã là hai tiếng sau, Lâm Tân Ngôn đã ngủ rồi, anh đặt sách xuống, tắt đèn ở đầu giường.
Trong đêm, anh mơ hồ nghe thấy tiếng của Lâm Tân Ngôn.
“ Ôi, đau quá…”
- -----------------.