Đến cửa phòng, Thẩm Bồi Xuyên mở cửa, Tang Du đang đứng sau lưng anh ấy, điện thoại trong túi rung lên.
Cô ấy lấy điện thoại ra, là Vương Thính Tuyết gọi cho cô, cô nghe máy.
“Tang Du, bao giờ cậu về thế?” Tang Du cầm đồ dùng hàng ngày đến ký túc, Tang Du nói cô ấy sẽ ở ký túc xá vài ngày, bây giờ đã hơn chín giờ, sắp mười giờ, bạn cùng thấy cô ấy chưa về nên gọi điện hỏi.
Tang Du bước vào nhà, ngước mắt lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên, lúc này Thẩm Bồi Xuyên cũng đang nhìn cô, cô mím môi thì thầm: "Tối nay mình không về".
“Tại sao?” Vương Thính Tuyết không biết Thẩm Bồi Xuyên đã trở về.
Trước đó Tang Du nói Thẩm Bồi Xuyên đang đi công tác, thời gian này không ở nhà.
Tang Du thì thào: "Chồng mình về rồi."
“Ồ.” Vương Thính Tuyết bĩu môi: “Vậy thì mình không làm phiền cậu nữa.”
Nói xong cúp điện thoại, ngồi trên giường trong ký túc xá, trong lòng rất hâm mộ với Tang Du.
Trước khi tốt nghiệp cô ấy đã tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn, hơn nữa người kia còn rất có địa vị xã hội, vòng xa giao cùng toàn là người giàu có, người ta tùy ý tặng Tang Du một món quà cũng hơn mười ngàn tệ.
Thẩm Thính Tuyết thở dài, có một số thứ ngồi hâm mộ cũng chẳng tự bay đến, chỉ có thể tự cố gắng
Tang Du cúp điện thoại, cất điện thoại lại vào túi, Thẩm Bồi Xuyên hỏi cô ấy: "Ai gọi cho em vậy?"
Tang Du bước tới bàn, rót một cốc nước, nói: "Bạn học."
Nói xong cô ấy uống hai ngụm nước, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đứng yên nhìn mình.
Cô đưa tay sờ sờ mặt của mình: "Trên mặt của em có gì hả? Sao lại nhìn em như vậy?"
Thẩm Bồi Xuyên vẫn im lặng.
Tang Du thấy quần áo bẩn của Thẩm Bồi Xuyên trong giỏ quần áo liền bước tới bỏ vào máy giặt.
Chồng người ta đi công tác về, thì chuẩn bị quà cho vợ, còn anh ấy về chỉ mang quần áo bẩn.
Cô thở dài.
Bước ra ngoài, thấy Thẩm Bồi Xuyên vẫn đứng đó nhìn mình, cô chớp chớp mắt: "Anh không đi tắm à? Hay là em đi tắm trước?"
Thẩm Bồi Xuyên im lặng vài giây, hỏi: "Vừa rồi là con trai hay con gái gọi cho em?"
Tang Du: "..."
Từ này giờ anh ấy chỉ nghĩ việc này thôi đấy hả?
Tang Du cố ý nói: "Bạn học của em không phải toàn con gái, còn có cả con trai."
Thẩm Bồi Xuyên đi tới: "Có thể đừng quá tiếp xúc quá gần với bạn học nam được không?"
Rõ ràng là Thẩm Bồi Xuyên đang ghen, Tang Du cúi đầu để anh không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nói: "Trong lớp không phải chỉ có mỗi các bạn nữ, kiểu gì cũng có lúc phải trao đổi với các bạn nam.
Cũng giống như anh, đâu phải chỉ có mỗi đồng nghiệp nam đúng không, kiểu gì mà chả có một vài đồng nghiệp nữ, đúng không?"
Quả thật như lời Tang Du nói, anh ấy có cấp dưới là phụ nữ, lúc làm việc sẽ có tiếp xúc: "Bọn anh chỉ là quan hệ công việc."
Tang Du gật đầu: "Tôi biết, em và bạn học nam chỉ là quan hệ bạn học."
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
“Anh không đi tắm thì em đi tắm, ta buồn ngủ lắm rồi.” Nói xong, Tang Du đi vào phòng ngủ, mở tủ lấy quần áo.
Thẩm Bồi Xuyên bước vào, lấu quần áo trên tay cô ấy: "Đợi lát nữa hẵng tắm."
Anh ấy kéo Tang Du ngồi xuống giường, để Tang Du ngồi trên đùi mình.
Tang Du ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ấy, hỏi anh: "Sao vậy?"
Thẩm Bồi Xuyên giải thích: "Anh có đồng nghiệp nữ, nhưng cũng chỉ là đồng nghiệp nữ."
Tang Du gật đầu: "Em tin anh."
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Anh ấy nắm lấy tay Tang Du trong, trầm giọng nói: "Em khác với anh.
Em vẫn còn trẻ, chưa gặp nhiều người, nhiều chuyện.
Có lẽ sau này em sẽ gặp được người tuổi tác tương đương..."
Tang Du đứng dậy khỏi vòng tay anh ấy: "Anh không yên tâm về em, vẫn không tim em?"
"Không phải." Thẩm Bồi Xuyên vội vã giải thích: "Anh chỉ muốn nói, anh đã đến tầm tuổi này, việc gì nên gặp đã gặp, việc gì nên thấy cũng thấy rồi, bản thân sẽ không dễ dàng giao động."
Tang Du mím môi, mắt có chút đỏ: "Em không từng trải như anh, nhưng không có nghĩa là em là một người phụ nữ lăng loàn..."
Thẩm Bồi Xuyên che miệng: "Đừng nói linh tinh."
"Chắc ý anh là như vậy đúng không.
Anh cảm thấy mình từng trải, có thể giữ mình trước cám dỗ, còn em ít hiểu biết hơn, sau này đối mặt với cám dỗ, sẽ phản bội anh."
Thẩm Bồi Xuyên không phủ nhận, dẫu sao Tang Du vẫn chưa tốt nghiệp đại học, sau này nhất định sẽ gặp một người đàn ông có có tuổi tác và trình độ học vấn tương đương, trong lòng anh ấy ít nhiều cũng có chút bận tâm.
Trước đây anh ấy chưa từng nghĩ đến, nhưng chuyện xảy ra lần này không thể khiến anh suy nghĩ nhiều hơn.
Như Lâm Tân Ngôn đã nói, Tang Du còn đang tuổi xuân thì, xinh đẹp ngời ngời, nhỡ cô ấy gặp một người đàn ông phù hợp hơn so với anh ấy thì sao?
“Anh không tin em, sao lại kết hôn với em?!” Tang Du thở gấp, phập phồng: “Bây giờ em sẽ đi tim người đàn ông phù hợp với em”..
Nói xong liền sải bước đi ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cô ấy, Tang Du giãy dụa, tức giận đập vào ngực anh: "Không tin em, tại sao lại cưới em, tại sao?!"
Cô ấy vừa khóc vừa cuồng loạn hét lên.
“Anh sai rồi.” Thẩm Bồi Xuyên lau nước mắt: “Anh tin em, tin em, em là một cô gái tốt.”
Tang Du rưng rưng nước mắt, "Anh rõ ràng là nghi ngờ em."
“Không phải anh nghi ngờ em, mà là anh không tự tin vào bản thân.” Thẩm Bồi Xuyên thì thào.
Tang Du không ngọ nguậy nhìn anh ấy: "Anh tuyệt vời như vậy, tại sao lại không tự tin?"
Thẩm Bồi Xuyên bất đắc dĩ mỉm cười: "Không phải chúng ta có chênh lệch tuổi tác sao?"
“Nhưng anh đâu có già.” Tang Du ôm mặt anh ấy nhìn kỹ, chỉ thấy nhì thế nào cũng đẹp.
Cô ấy ngẩng đầu hôn lên cằm anh: “Mãi mới trở về, lại giận dỗi với em.”
Thẩm Bồi Xuyên rũ mắt xuống nhìn cô ấy, Tang Du cũng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sau này, chúng ta đừng giận nhau nữa, tin tưởng lẫn nhau, được không?"
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, vươn tay ôm đầu cô, áp trong vòng tay anh: "Lần này là lỗi của anh, sau này anh sẽ cố gắng hết sức."
Tang Du cười, trong mắt còn có chút nước, dụi dụi gò má vào ngực anh: "Anh đi gần một tháng rồi..."
- -----------------.