Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 827: Hào Phóng Chúc Phúc





Nhìn thấy Thiệu Vân đứng trước cửa hàng, Tô Trạm không dám xuống xe vì sợ bị phát hiện nên chỉ còn cách ngồi trên xe đợi.

Một lúc sau, anh ta nhìn thấy Tần Nhã từ xa đi ra, mặc một chiếc váy trắng đến đầu gối, tự như ánh trăng màu trắng, nhẹ nhàng ôm lấy vóc dáng mảnh mai.

Mái tóc xoăn đen tùy ý vén lên, một lọn tóc buông xuống vô tình rơi xuống, ngăn trên trán cô ấy, càng lộ ra vẻ yêu kiều.
Để khiến cho khí sắc của mình khá hơn một chút, cô ấy trang điểm để che đi khuôn mặt không chút máu của mình.

Thiệu Vân thấy cô ấy, hai mắt sáng lên, cười nói: "Thật xinh đẹp, mỗi ngày trốn ở trong phòng làm việc quá đáng tiếc, phải ra ngoài đi gieo hoạ mới đúng."
Tần Nhã giả bộ tức giận: "Chú hai định dùng cháu kiếm trò, cháu không làm đâu."
“Đừng, đừng, như vậy mới đẹp, có cháu đi cùng, chú càng nở mày nở mặt.” Thiệu Vân cười nói.
Tần Nhã cũng cười: "Cháu cùng chú tham dự sự kiện, thế này có được xem như là việc của cháu không quan trọng, việc chú quan trọng hơn không?"
Thiệu Vân mở cửa xe: "Xem như vậy."
“Vậy thì chú phải trả cháu ân huệ lần này.” Tần Nhã cúi người ngồi vào trong xe.

Thiệu Vân không lập tức lái xe, mà là đứng ở cửa xe nhìn Tần Nhã cười hỏi: "Chú đối với cháu còn chưa đủ tốt sao? Tham gia sự kiện với chú mà mà còn muốn đòi ân huệ? Sao lại keo kiệt với chú thể hả?"
“Cháu không quan tâm, chú không đồng ý thì cháu không đi.” Tần Nhã làm bộ muốn xuống xe, thật ra cô ấy chỉ đùa giỡn với Thiệu Vân, không phải thật sự muốn xuống xe.


Thiệu Vân kéo cô ấy: “Được, được rồi, chú nợ cháu lần này.” Ông ấy chép miệng: “Chú vốn dĩ muốn cháu thoải mái, sao lại thành nợ cháu rồi? Các cụ nói cấm có sai, trẻ con và phụ nữ là khó nuôi nhất, cháu chính là phụ nữ."
Tần Nhã ngước mắt, cô ấy trang điểm mắt, đôi mắt trong veo càng thêm sâu xa, sáng ngời: "Ta là phụ nữ, chú Hai là trẻ con sao?"
Thiệu Vân khịt mũi: "Không nói với cháu nữa."
Cái miệng của con bé này quá ghê gớm.

Thiệu Vân ngồi vào ghế lái nhanh, chóng lái xe ra ngoài.

Chiếc xe từ từ biến mất khỏi tầm mắt, nhưng mắt của Tô Trạm vẫn không thu lại, ngây người nhìn, hồn xiêu phách lạc, cứ như đã lìa khỏi xác, mãi vẫn chưa hồi tỉnh lại.

Tần Nhã rời xa anh ta mới bao lâu? Có vẻ như cô ấy đã hồi phục tinh, có phải do Thiệu Vân không?
Trước đây cô ấy cũng thích trò chuyện với Thiệu Vân.

Anh ta từ từ cụp mắt xuống, cô và Thiệu Vân...!
Lòng ngực anh đau đớn dữ dội, tim bức bối như bị đào bới, máu không ngừng chảy, giỏ xuống từng giọt.

Tô Trạm gần như cả đêm không nghỉ ngơi, lái xe đến thành phố C cũng không nghỉ ngơi được chút gì, đến đây đợi Tần Nhã, không ngờ lại nhìn thấy cô mặc lễ phục đi ra ngoài cùng Thiệu Vân, đôi mắt hằn tia máu lại càng thêm đỏ.

Bất giác, anh tự cười mình, lòng đầy chua xót.

Nếu cô ấy hạnh phúc, anh ta hẳn nên chúc phúc cho cô ấy, vốn đã đồng ý, chỉ thiếu một tờ đơn là cô ấy sẽ có được tự do của mình.

Nhưng lòng lại đau đớn, không thở nổi.

Một chiếc lá phong từ trên cây rơi xuống kính chắn gió phía trước, lẻ loi rồi nhanh chóng bị thổi bay, cũng giống như anh, cô đơn như con sâu đáng thương bị mọi người bỏ rơi.

Giữ nguyên vị trí một lúc lâu, anh ta khởi động xe, rời đi.

Từ thành phố B đến thành phố C, rồi lại từ thành phố C trở về thành phố B, anh ta rất mệt mỏi.

Cơ thể mệt mỏi cũng không đủ để nghiền nát anh ta, điều khiến nghiền nát anh ta là nhìn thấy Tần Nhã mỉm cười với một người khác.

Tự nhủ phải hào phóng chúc phúc, mà bản thân vẫn không thể nguôi ngoai.


Anh ta bước vào phòng, ném áo khoác lên ghế sô pha.

Bà cụ không nói, chỉ ngồi xem TV.

“Tô Trạm.” Thấy sắc mặt của anh ta không tốt, bà cụ muốn quan tâm.

Tô Trạm không đáp, đi về phía phòng rồi đóng cửa lại.

Thời gian anh ta ở nhà chính là thời gian tự nhốt mình trong phòng.

Ra ngoài nhiều nhất chỉ là lúc ăn cơm, hầu như không nói gì với bà cụ.

Sự nhiệt tình lúc đầu của bà cụ từ từ lạnh dần, đối với sự xuất hiện của Tô Trạm cũng không có tâm trạng.

Lăn xe lăn tới ban công.

Ban công phòng khách và ban công phòng ngủ của Tô Trạm chỉ ngăn cách bởi một bức tường kính, bà nhìn thấy Tô Trạm ngồi dưới đất, áo sơ mi nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, cả người trông rất tiều tụy..

Bà cụ cảm thấy Tô Trạm như thế này, trong lòng đau xót.

Bà tự hỏi, bà sai rồi sao?
“Tần Nhã.” Bả vai Tô Trạm khẽ run.

Bà cụ nhìn Tô Trạm thống khổ như vậy, hai mắt đỏ hoe, không dám ở lại ban công, quay xe lăn trở về phòng, nhốt mình trong phòng.

Ý định ban đầu của bà không phải như vậy, bà chỉ muốn có cháu trai, không hề muốn Tô Trạm thống khổ.

Tình hình hiện tại không như ý muốn của bà, Tần Nhã đi, Tô Trạm như cái xác biết đi.

Cốc cốc.


Tiếng gõ cửa.

Bà cụ quay đầu lại nói: "Vào đi."
Dì Cát ra mở cửa, "Bánh đường bà muốn ăn đã chuẩn bị xong rồi."
“Tôi bảo ăn bánh nướng bao giờ?” Bà cụ nghiêm nghị nói.

Dì Cát khẽ cau mày: "Mới vừa rồi mà."
“Tôi đâu có bảo muốn ăn bánh nướng.” Bà cụ không nhớ nổi là bà đã bảo dì Cát làm bánh nướng.

Dì Cát không ngạc nhiên.

Mấy ngày nay bà cụ đã như vậy mấy lần rồi.

Hôm qua để điều khiển TV trên bàn trong phòng nhưng không tìm được, lại nó bà ấy làm mất.

Lần này dì Cắt cũng không thấy lạ nữa.

Quay người định đi vào bếp, bà cụ ngăn bà ấy lại.

Dì Cát quay lại: "Bà còn có gì phân phó sao?"
“Ơ, tôi đang muốn nói cái gì ấy nhỉ?” Bà cụ vừa muốn nói gì đó với dì Cát, nhưng trong nháy mắt bà đã quên mất.

“Vậy thì khi nào bà nhớ ra thì nói cháu.” Dì Cát bước ra.

Bà cụ ngơ ngác, vừa rồi bà muốn nói gì?
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.