Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 846: Đồ Lang Băm!





Tang Du hít mũi, trong lòng áy náy, lỡ cái thai này không thể giữ lại thì cô sẽ hận mình cả đời.

Thẩm Bồi Xuyên bế cô lên: “Đã khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Thực ra trong lòng Thẩm Bồi Xuyên không bình tĩnh như bề ngoài, chẳng qua anh không biểu hiện ra trước mặt Tang Du mà thôi.

Nếu ngay cả anh cũng hoảng hốt thì Tang Du sẽ càng bất an hơn.

Lông mi Tang Du ướt sững: “Anh thật sự không trách em sao?”
Cô không thấy rõ suy nghĩ của Thẩm Bồi Xuyên.

Anh chỉ xao động một lát, bây giờ lại bình tĩnh như thế khiến cô rất bất an, không biết suy nghĩ thực sự của anh là gì.

Thẩm Bồi Xuyên kiên nhẫn nói: “Không trách em đâu.”
Muốn trách thì cũng phải trách anh.

Vừa kết hôn anh đã đi công tác, để lại Tang Du ở nhà một mình, làm việc không chu đáo cũng là bình thường, anh thật sự không trách cô.

Bất kể đứa bé này có thể giữ được hay không, anh đều không trách cô, ngược lại tự trách bản thân mình vì không chăm sóc tốt cho cô.


Cô gả cho anh khi còn nhỏ như vậy mà anh lại không thể cho cô thứ gì.

Là lỗi của anh.
Anh bế Tang Du lên giường, an ủi cô: “Nếu chúng ta không thể giữ lại đứa bé này thì chỉ có thể nói chúng ta không có duyên phận.”
Tang Du nằm trong chăn không nói một lời, chẳng qua trong lòng vẫn còn bất an và áy náy.

Đêm nay hai người đều không thể ngủ yên, nhưng lại giả vờ như ngủ ngon.

Buổi sáng, hai người ăn sáng như an ủi đối phương, nhưng đều không có khẩu vị.

“Anh đưa em đến bệnh viện.” Thẩm Bồi Xuyên mặc đồng phục nói.

Tang Du gật đầu, đôi mắt hơi sưng.

Có lẽ là vì hôm qua đã khóc, hơn nữa nghỉ ngơi không tốt.

Cô ăn mặc chỉnh tề rồi cùng Thẩm Bồi Xuyên ra ngoài.

Hai người lên xe, Thẩm Bồi Xuyên vừa khởi động xe thì điện thoại trong túi lại vang lên.

Anh ấn nút nghe máy, bên kia nói kêu anh đến đơn vị, người bên trên có nhiệm vụ muốn giao cho họ.

Nhiệm vụ đầu tiên của Thẩm Bồi Xuyên sau khi thăng chức vô cùng quan trọng, không chỉ hoàn thành tốt mà còn phải hoàn thành xuất sắc.

“Lát nữa tôi sẽ đến.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

“Cần gì phải thế.

Anh mới thăng chức, cấp trên đến mà anh đã vắng mặt, thế thì sẽ nghĩ về anh như thế nào?”
“Anh…”
“Hay là anh về đơn vị trước đi, em sẽ đến bệnh viện chờ anh.” Tang Du ngắt lời anh, biết anh bận rộn nên cô thông cảm.

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Hôm nay anh phải ở bên em.”
Tang Du mím môi: “Vậy thì anh đưa em đến đơn vị đi.

Chờ anh làm việc xong, chúng ta lại cùng nhau đến bệnh viện.” Dù sao cô cũng xin nghỉ rồi.


Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút, để Tang Du ở nhà một mình sẽ khiến cô suy nghĩ miên man, bèn nói: “Được rồi, anh sẽ mau chóng làm việc nhanh.”
Vì thế, Thẩm Bồi Xuyên lái xe đến đơn vị.

Trong sở có không ít người, hình như đang xử lý vụ án nào đó.

Thẩm Bồi Xuyên đưa Tang Du đến văn phòng của mình, kêu cô ở trong này, đừng chạy lung tung.

Tang Du nói: “Em sẽ không quấy rầy anh làm việc.”
Cấp trên đến thì phải gặp mặt trong phòng họp.

Anh và Tiểu Trần vào phòng họp chuẩn bị.

Tang Du cầm điện thoại search xem thai phụ uống thuốc có thể giữ lại đứa bé không, có một vài loại thuốc uống không sao, nhưng có một vài loại thuốc khá mạnh, không nên uống.

Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.

Tang Du đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn về phía cửa.

Lúc này cửa phòng lại vang lên mấy tiếng, cô đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông mặc đồng phục, tay cầm mũ, cười hỏi Tang Du: “Cục trưởng Thẩm đâu?”
Tang Du đáp: “Tôi cũng không rõ lắm.

Anh tìm anh ấy có chuyện gì?”
Người này gật đầu: “Khoảng thời gian trước chúng tôi nhận được một vụ án, bây giờ đã điều tra xong, tôi nộp tài liệu liên quan cho cục trưởng Thẩm, còn có thủ tục cuối cùng phải làm.”
Tang Du thấy trong tay anh ta là một xấp tài liệu, hỏi: “Hay là anh để đây đi, chờ anh ấy về tôi lại nói, được không?”
Người này suy nghĩ: “Chúng tôi hơi cần gấp.

Phạm nhân còn ở đây, để tôi đi tìm cục trưởng Thẩm.”
Tang Du đáp: “Vậy được rồi.”
Người này cầm tài liệu rời đi.

Tang Du đang định đóng cửa thì thấy một người bị còng tay bước ra từ căn phòng gần đó.

Tang Du nhìn mặt bên của người kia, cảm thấy hình như mình đã từng thấy người này ở đâu thì phải.


Ngay sau đó cô chợt nhớ ra, đây không phải là ông bác sĩ đã khám bệnh cho mình hay sao?
Cô lại gần, sợ mình nhìn nhầm.

Người kia bị áp tải lên xe, Tang Du mới thấy rõ, lập tức chạy tới kéo lại người kia: “Đồ lang băm!”
Tang Du bị cảnh sát kéo ra.

Cô quá kích động: “Các anh nhất định phải giam ông ta vào tù! Không, phải bắn chết mới đúng! Loại người này chỉ biết hại người thôi!”
“Cô quen ông ta à?” Một cảnh sát kéo Tang Du sang một bên.

Tang Du gật đầu: “Ông ta từng khám bệnh cho tôi.”
“Vậy à?” Giờ thì cảnh sát đã biết tại sao cô lại kích động đến thế: “Cô không sao chứ?”
Tang Du đáp: “Không sao.”
“Vậy là được rồi, không sao là tốt rồi.” Anh chỉ vào người trong phòng: “Cô nhìn mấy người trong phòng kia đi, họ chính là người nhà của người bị mất.”
Sắc mặt Tang Du lập tức trắng bệch.

Mất mạng ư?”
“Thế… Thế là thế nào?” Tang Du lắp bắp.

Cảnh sát đang định nói cho Tang Du nghe thì Thẩm Bồi Xuyên đã bước tới cùng với người đi tìm anh: “Chuyện gì vậy?”
Tang Du lại gần Thẩm Bồi Xuyên, chỉ vào tên bác sĩ đeo còng tay: “Ông ta chính là tên lang băm đã khám cho em!”
Thẩm Bồi Xuyên quay sang nhìn cô.

Tang Du khẳng định: “Chính là ông ta, em sẽ không nhìn nhầm đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh biết rồi, em đi vào đi.” Anh giữ tay Tang Du, nói với nhân viên áp tải: “Dẫn ông ta đi đi.” Nói xong, anh kéo Tang Du vào văn phòng.

“Em đọc đi.” Thẩm Bồi Xuyên đưa hồ sơ vụ án cho cô.

Tang Du ngẩng đầu nhìn anh rồi vươn tay tiếp nhận.
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.