Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 847: Mượn Việc Công Trả Thù Việc Tư





Thẩm Bồi Xuyên sợ cô không hiểu nên còn giải thích cho cô nghe.

Đây là vụ án mà cục cảnh sát nhận được trong lúc anh đi công tác.

Người tố cáo là người nhà của người chết.

Lý do tử vong là vì uống thuốc giả, quá thời gian trị liệu.

Người nhà của người chết phát hiện loại thuốc mà người này đã uống, không tra ra nhà máy sản xuất thuốc được in trên hộp, bèn tới ngành liên quan để xét nghiệm, kết quả xét nghiệm loại thuốc đó là thuốc giả.

Cho nên người nhà của người chết đã báo cảnh sát.

Trong cục chỉ âm thầm điều tra để không rút dây động rừng, còn cải trang thành bệnh nhân đi khám, hầu hết đều nhận được thuốc giả, không làm tổn thương thân thể, nhưng không thể chữa khỏi bệnh.

Những kẻ phạm tội này nắm bắt được tâm lý ham của rẻ của nhiều người nên mới kiếm được số tiền kếch xù trong ngành nghề này.

Tục ngữ có câu hoàng kim có giá thuốc vô giá, mua thứ gì cũng có thể mặc cả, chỉ riêng mua thuốc thì nên mua đúng giá, không được mặc cả.

“Ông ta không phải lang băm, bởi vì ông ta vốn không phải là bác sĩ, tất cả giấy chứng nhận đều là giả, thuốc cũng tự chế tạo, dùng những thứ rẻ tiền không làm tổn thương thân thể chế tạo ra, mặc dù không gây tổn thương thân thể, nhưng lại không thể chữa bệnh.

Trải qua quá trình điều tra, không ít loại thuốc giả như vậy được lưu thông trong thị trường, không ít tiệm thuốc đều bị điều tra ra.

Tuy nhiên sau khi điều tra đến cùng thì nhà máy sản xuất thuốc giả đã bị phá hủy, những kẻ có nghi dính líu vào vụ này đều đã bị bắt.”
“Có tử hình không?” Tang Du ngẩng đầu hỏi.

Cô mong những kẻ đó đều sẽ bị tử hình.

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chuyện này sẽ có ngành tương ứng xét duyệt, cuối cùng phán tội như thế nào thì phải trải qua ngành tư pháp, nhưng ngồi tù là chắc chắn.”
Tang Du cảm thấy chỉ ngồi tù thì rất có lỗi với những người bị tổn thương vì uống thuốc giả của chúng.

Người lúc nãy tìm Thẩm Bồi Xuyên ký tên chính là vì vụ án đã điều tra rõ, cần ký tên chuyển giao cho bên tư pháp phán xét, làm theo thủ tục.

“Tang Du, anh còn bận việc.

Anh sẽ kêu người để cậu ấy đưa em về nhà một chuyến, mang loại thuốc em đã uống đưa đi xét nghiệm một chút…”
“Anh nghĩ loại thuốc em uống cũng là thuốc giả hả?” Tang Du mở to mắt, trong mắt hơi sáng lên.

Nếu đúng như lời Thẩm Bồi Xuyên, đó đều là thuốc giả…
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ loại thuốc mà cô đã uống là thuốc giả không gây tổn thương thân thể, vậy thì đứa bé trong bụng cô sẽ không có vấn đề gì.

Tang Du bật dậy: “Em sẽ về nhà ngay.”
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày: “Em từ từ thôi.

Tang Du nhận thấy mình quá kích động, gãi đầu nói: “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Cục trưởng Thẩm, cấp trên đã đến, đang chờ trong phòng họp.” Tiểu Trần gõ cửa vào phòng.


Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi biết rồi.”
Anh cầm mũ đặt trên bàn, nói: “Em ra ngoài chờ đi.

Lát nữa sẽ có người đến đưa em đi.”
Tang Du gật đầu, đang định ra ngoài thì nhớ lại vừa rồi động tác của mình quá mạnh, bị Thẩm Bồi Xuyên nhắc nhở, không khỏi bước đi khép nép một chút.

Khoảng một tiếng sau, Tang Du về nhà lấy thuốc, đưa đi xét nghiệm dưới sự trợ giúp của cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên.

Tang Du đứng chờ trong phòng chờ của bên xét nghiệm.

Hai tiếng sau, đã có kết quả xét nghiệm, họ đưa cho cô, còn nói với cô mấy câu, thấy cô từ khẩn trương dần dần thả lòng, cuối cùng nở nụ cười may mắn.

Cô cầm kết quả xét nghiệm trở về văn phòng của Thẩm Bồi Xuyên.

Anh vẫn chưa trở về, cô bèn ngồi trên sofa chờ anh.

Một lát sau, cửa phòng làm việc bị mở ra, Tang Du quay lại thấy Thẩm Bồi Xuyên vào phòng.

Cô nhanh chóng chạy tới, ôm chầm cổ anh, bởi vì quá vui mừng nên quên mất mình đang ở đâu, ngửa đầu hôn anh, kích động nói: “Giả, đó là thuốc giả, là viên thuốc được chế tạo bằng tinh bột, không gây tổn thương thân thể.”
Thẩm Bồi Xuyên không đáp lại mà chỉ mỉm cười nhìn cô.

Tang Du bỗng phát hiện anh không phải một mình, sau lưng anh còn có không ít người, lúc này đều đang nhìn cô.

Tang Du lập tức đỏ mặt, lan tràn xuống tới cổ.

Chẳng phải hành vi của cô đều bị mọi người nhìn thấy hết rồi sao? Xấu hổ quá! Tang Du chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống, giờ người ta sẽ nhìn mình như thế nào đây? Thật là không chín chắn, nhất là trước mặt thuộc hạ của Thẩm Bồi Xuyên.

Bây giờ Tang Du chỉ ước gì thời gian lùi lại mà thôi.

Lúc này, Thẩm Bồi Xuyên lên tiếng: “Vụ án thuốc giả kia, vợ tôi cũng uống loại thuốc đó, tôi kêu cô ấy mang thuốc đi xét nghiệm, đã có kết quả, không gây tổn thương thân thể nên cô ấy mới vui mừng quá đỗi.


Khiến mọi người chê cười.”
Tang Du cúi đầu, không còn mặt mũi nào mà nhìn người khác.

“Chúng tôi không thấy gì đâu.” Có người lên tiếng trước.

Những người khác cũng hùa theo: “Hôm nay chúng tôi bị mờ mắt nên không phát hiện đâu.”
Mặc dù mọi người đã nể mặt, song Tang Du vẫn cảm thấy quá xấu hổ.

Cô cúi đầu nói: “Em đi trước đây.”
Thẩm Bồi Xuyên còn chưa đáp lại thì Tang Du đã rời đi.

Chờ cô rời đi, có người bắt đầu trêu chọc Thẩm Bồi Xuyên: “Ái chà, trước kia em vẫn cho rằng cục trưởng Thẩm là khúc gỗ, không ngờ ở nhà lại phóng khoáng như thế.”
Thẩm Bồi Xuyên quay sang nhìn người vừa nói chuyện.

Người kia lập tức cười ngượng ngùng: “Cục trưởng Thẩm tức giận à?”
“Cục trưởng Thẩm không phải là người hẹp hòi như thế đâu.

Chẳng qua là hôn môi bị mấy cậu thấy thôi mà, có gì ghê gớm chứ? Có phải là bị các cậu thấy cảnh ngủ đâu, kích động làm gì…”
“Các cậu rảnh lắm hả?” Thẩm Bồi Xuyên nhìn người vừa lên tiếng: “Vụ án mà cấp trên vừa giao, cậu sẽ là người phụ trách, điều tra rõ trong vòng một tháng.”
Người kia: “…”
“Anh mượn việc công trả thù việc tư!”
Thẩm Bồi Xuyên lấy mũ xuống đặt trên bàn, ngồi vào bàn làm việc: “Cho dù tôi mượn việc công trả thù việc riêng thì cậu có thể làm gì được tôi?”
- -----------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.