Giang Mạt Hàn bước tới và xem vài tấm áp phích phim được dán ở lối vào của rạp chiếu phim.
"Đi xem phim một mình?" Anh ta hỏi.
Tông Ngôn Hi cười: "Nơi này cũng không có người có thể đi xem phim cùng tôi mà?"
"Cô muốn xem bộ nào?" Bỗng nhiên anh ta rất muốn biết, một mình cô sẽ xem bộ phim gì.
Tháng này công chiếu ba bộ phim, có khoa học viễn tưởng và tình yêu.
Tông Ngôn Hi quay đầu nhìn thoáng qua nói: "Tim đập thình thịch."
"Cô Lâm có bạn trai rồi sao?" Anh ta lại hỏi.
"Sao hả, tổng giám đốc Giang cảm thấy hứng thú đối với chuyện riêng của tôi sao?" Cô cười đẹp mắt.
Giang Mạt Hàn cũng không biết, tại sao mình lại hỏi nhiều như vậy.
Những từ này dường như không đi qua não.
"Làm phiền rồi." Anh ta che giấu biểu cảm của mình: "Đã muộn rồi, cô Lâm nên trở về sớm nghỉ ngơi một chút."
Nói xong đi về phía xe.
Tông Ngôn Hi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh ta, bỗng nhiên nói: "Tổng giám đốc Giang, anh đã từng yêu ai chưa?"
Đột nhiên bước chân của Giang Mạt Hàn dừng lại, chậm rãi quay người.
"Chuyện này không liên quan gì đến công việc, ngài Giang cũng không cần phải trả lời, chỉ là mấy bộ phim hôm nay không tệ, nếu ngài Giang có thời gian, cũng có thể giải trí một chút." Nói xong cô quay người đi về hướng ngược lại.
Trong giây phút đó, cô chỉ muốn biết trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau, anh ta có từng rung động với cô hay không.
Rung động hay không rung động thì sao? Cũng có thể thay đổi được cái gì nữa đâu?
Cô cười tự giễu một tiếng, ngửa đầu lên, lưng thẳng tắp.
Giang Mạt Hàn đứng tại chỗ, ánh mắt chuyển qua tấm áp phích phim "Tim đập thình thịch".
Bộ phim nói về tình yêu thời thơ ấu của đôi thanh mai trúc mã, cho nên trên áp phích lấy hình tượng bé trai và bé gái làm chủ đề chính.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Nhụy Hi, lại không hiểu tại sao bóng dáng của cô lại trông giống bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Rõ ràng cô không phải là người đó, tại sao anh ta lại liên tưởng hai người với nhau?
Anh ta cũng không thích loại cảm giác này, cô chính là cô, không thể bị thay thế bởi người khác!
Anh ta lên xe cũng không nổ máy ngay lập tức, mà lại quay đầu nhìn về phía tấm áp phích kia.
Thời điểm lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn còn rất nhỏ.
Khi cười lên đem lại cảm giác ấm áp giống như ánh nắng cho người khác.
Ánh mắt của anh ta thâm thúy thêm mấy phần, mang theo loại tình cảm đến chính bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.
Không biết từ lúc nào, nụ cười của cô ở trong lòng của anh ta đã mọc rễ nảy mầm, bằng không tại sao anh ta luôn cố gắng quên đi lại không có cách nào quên được.
Mỗi một lần nhớ tới, trái tim đều cảm thấy buồn bã và đau đớn.
Thật lâu sau, anh ta mới ổn định được cảm xúc rồi nổ máy rời đi.
Ngày thứ hai.
Tông Ngôn Hi còn đang trong giấc mộng, bị tiếng chuông điện thoại di động gấp rút đánh thức, cô tiếp điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nói nghi ngờ: "Mau xem tin tức đi."
"Tin tức gì?" Cô tỉnh táo hơn một chút.
"Chuyện xấu của chồng cũ em." Giọng nói bên kia có mấy phần trêu tức.
Cô ngồi dậy, dụi dụi con mắt.
"Đến cùng là chuyện xấu gì?"
Cố Hiềm bên kia cúp điện thoại, gửi tin tức hôm nay đến điện thoại di động của cô, cô ấn mở kết nối, tiêu đề nổi bật viết [Tổng giám đốc của Hằng Khang ở hộp đêm và mỹ nữ "phiên bản giới hạn"] Phía dưới kèm theo ảnh chụp Giang Mạt Hàn đạp một người phụ nữ.
Cố Hiềm gửi một tin nhắn tới, trêu chọc [Chồng cũ của em còn đánh cả phụ nữ nữa cơ à? Tính tình táo bạo như thế, có từng đánh đập em chưa?]
Tông Ngôn Hi không để ý, tiếp tục xem tin tức này, những loại tin tức này đều sẽ thêm mắm thêm muối để chiếm được sự quan tâm của đại chúng.
Nội dung đại khái là sau khi ngủ cùng người đẹp, không thương lượng được giá cả liền ra tay đánh nhau.
Trên mặt Tông Ngôn Hi không biểu lộ cái gì, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hiện tại Giang Mạt Hàn thiếu tiền sao? Sẽ vì tiền mà ra tay trước mặt mọi người.
[Em không buồn đấy chứ?] Cố Hiềm thấy cô không hồi âm, lại gửi một tin nhắn nữa tới.
Tông Ngôn Hi trả lời anh ta một câu [Tại sao em phải buồn chứ?]
[Chồng cũ của em luân lạc tới mức phải đến hộp đêm tìm phụ nữ, em không cảm thấy khó chịu sao?]
[Không phải anh cũng nói là chồng cũ à?]
Nếu đã là chồng cũ thì chẳng còn quan hệ gì với cô.
[Tốt thôi, chúc em hôm nay thật vui vẻ.]
Tông Ngôn Hi để điện thoại di động xuống, rời khỏi giường, hôm nay cô còn có chuyện phải làm.
Cô rửa mặt thay quần áo, đi ra ngoài, ban đầu là Lăng Vi hại cô, muốn để cô ta phải chịu trừng phạt đáng phải nhận, phải tìm được chứng cứ cô ta hại người.
Thế nhưng cô lại không có manh mối, cũng không dám liên lạc với những người kia, sợ bố mẹ của cô sẽ biết.
Cô chỉ muốn báo thù cho chính mình, hiện tại cũng chỉ có thể dùng phương pháp ngu xuẩn nhất.
Nơi ở trước kia mà cô và Giang Mạt Hàn ở, hệ thống phòng trộm ở đó rất tốt, việc ra vào của mọi người đều sẽ được ghi lại, mặc dù đã lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn muốn nhìn một chút, biết đâu lại có thì sao?
Thế là ăn sáng xong cô liền đi đến nơi ở trước kia của mình và Giang Mạt Hàn.
Mới chỉ có một năm mà thôi, nơi này đã đìu hiu không còn một bóng người, lá cây trong viện rơi đầy sân, bãi cỏ mọc rất dài vì không có ai cắt tỉa, lá cây mỏng và nhọn giống như gai của con nhím.
Cô thử dùng mật mã ban đầu để mở khóa, nhưng có vẻ sau khi cô và Giang Mạt Hàn ly hôn, Giang Mạt Hàn cũng đã rời khỏi nơi này, không có ý thay đổi mật mã, một lát sau cửa liền mở ra, cô đẩy cửa bước vào.
Đứng ở trong sân, cô có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, cô đã từng cho là mình sẽ sống hạnh phúc ở nơi này cùng anh ta đến già.
Nhưng mà hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Cô thu lại cảm xúc, đi đến trước cửa biệt thự mở cửa, mật mã giống như không hề thay đổi, vẫn giống ban đầu.
Cánh cửa rộng lớn được đẩy ra, căn phòng lạnh lẽo, một lớp bụi dày đặc phủ lên khắp nhà.
Lúc hai người kết hôn, ngôi nhà mà cô mơ ước bây giờ lại trở thành bộ dáng này.
Bỗng nhiên hai mắt có chút chua xót, không tự chủ được muốn khóc.
Khóc mình ngốc, khóc mình ngu xuẩn!
Cô khịt mũi rồi đi về phía phòng làm việc, nơi nghiên cứu kiểm soát tất cả hệ thống giám sát và chống trộm của biệt thự.
Cô đã ở đây ba năm, tất cả bố trí cô đều rõ ràng.
Cô mở cửa phòng làm việc bước vào, đi đến máy tính trên bàn, bật máy tính lên.
Giang Mạt Hàn không sống ở đây, điện nước ở đây đều thông nhau, ngoại trừ khói bụi, mọi thứ vẫn như cũ.
Rất nhanh màn hình của máy tính liền sáng lên.
Cô nhấp vào hệ thống giám sát và điền thời gian muốn xem trong khoảng thời gian tìm kiếm.
Tuy nhiên, việc theo dõi ngày hôm đó, chỉ có thời điểm cô bị bắt đi mới bị xóa.
Bây giờ nghĩ lại cũng đúng, Lăng Vi làm chuyện xấu, làm sao có thể không lau sạch sẽ cái mông chứ?
Chỉ cần cô ta làm chuyện xấu, nhất định có thể tìm ra manh mối, manh mối này không có, còn có người lúc ấy Lăng Vi mua chuộc để bắt cóc cô.
Luôn có thể tìm được dấu vết để lại.
Cô tắt máy tính, lúc chuẩn bị rời đi thì vô tình chạm phải một cuốn sách trên bàn.
Bộp một tiếng rơi trên mặt đất, khuấy động lên từng hạt tro bụi.
Cô khom người nhặt lên, bên trong lại rơi ra một tấm hình, lúc nhìn thấy ảnh chụp, con ngươi của cô toát lên vẻ kinh ngạc, cô cầm lên, bên trong là hình ảnh một người phụ nữ đang ôm một bé trai.
Khiến cô kinh ngạc chính là, người phụ nữ kia lại là dì Vương, mà trong ngực bà ấy chính là Giang Mạt Hàn khi còn bé.
Cô ngã ngồi trên ghế.
Cô giống như hiểu được hận thù của Giang Mạt Hàn đối với cô là từ đâu mà đến.
Anh ta cho rằng là gia đình của cô hại chết mẹ của anh ta sao?!
Anh ta cho là như vậy?
Vậy để cưới cô, anh ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu?
Tất cả đều là kế hoạch báo thù của anh ta?
Mà cô trong kế hoạch này chỉ là một quân cờ?
Cái cô gọi là tình yêu, chỉ là do anh ta cố ý chế tạo ra, khiến cô mắc lừa để trở thành mồi nhử?
Ha ha ——
"Giang Mạt Hàn ơi Giang Mạt Hàn, anh thật giỏi lừa gạt tôi, đến cùng tôi có bao nhiêu ngu xuẩn mới có thể tin tưởng anh như vậy? Lại có thể muốn sinh một đứa con cho anh?"
Cô ngửa đầu, cố kìm nén nước mắt, thế nhưng làm sao cũng không khống chế nổi: "Anh sống cùng tôi ba năm, anh có một chút hiểu biết gì về tôi hay không? Anh có biết tôi suýt chút nữa thì chết trong vụ tai nạn xe kia hay không? Bác Thẩm cũng là trở về từ cõi chết? Làm sao anh có thể cho rằng, là chúng tôi hại chết mẹ của anh chứ?!"
Cô ôm ngực, làm sao cũng không ổn định được cảm xúc khi biết chân tướng sự việc, cô đau khổ, đau khổ vì anh không hiểu rõ mình, đau khổ vì anh lại nghĩ về mình như vậy.
"Tôi lại đối với một người đàn ông trước giờ chưa từng tin tưởng mình yêu thương sâu đậm, si tâm vọng tưởng muốn sống cùng anh ta cả đời?"
Cô ngồi trong căn phòng đầy bụi một lúc lâu, cho đến khi nước mắt trên khuôn mặt khô lại, cô kẹp tấm ảnh vào cuốn sách, đặt lại về chỗ cũ, đứng dậy rồi nhìn căn phòng lần cuối, nhẹ nhàng nhếch môi, kết thúc, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Từ nay về sau, tôi và anh sẽ là kẻ thù!
Thân thể thẳng tắp của cô cất bước đi ra ngoài.
Thời điểm cô đóng cửa thì điện thoại di động vang lên, là Cố Hiềm gọi tới.
Cô nhận điện thoại: "Có chuyện gì sao?"
"Tìm em cùng nhau ăn cơm."
"Anh rảnh rỗi như vậy sao?" Tông Ngôn Hi vừa đi vừa nói.
"Haizz, anh là sợ em vừa về nước không kịp thích ứng, muốn ở bên cạnh em, kết quả em lại không hiểu ý tốt của anh, được, coi như anh chưa từng gọi cú điện thoại này vậy…"
"Là lỗi của em." Tông Ngôn Hi lập tức xin lỗi: "Anh đến đón em đi."
Cô nói địa chỉ.
Nơi này có chênh lệch chút ít, biệt thự hướng về phía biển, thanh tịnh, hoàn cảnh tốt, view đẹp, nhược điểm duy nhất chính là xa thành phố.
Cố Hiềm nói một câu chờ chút, anh sẽ đến nhanh thôi, sau đó cúp điện thoại.
Cô đi dọc theo ven đường.
Trên con đường này có rất ít người, vô cùng quạnh quẽ.
Thời điểm đi qua ngã ba, cô nhìn thấy xe của Lăng Vi, vẫn là chiếc xe Porsche màu đỏ một năm trước, cô ta xuất hiện ở đây làm gì?
- -----------------.