“Bỏ đi.” Anh vẫn là không có đủ dũng khí, để đi nhà của bọn họ, nơi đó có quá nhiều hồi ức mà anh không dám nhớ đến.
Lái xe biết quyết định vừa rồi của anh cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, qua một chút thời gian thì sẽ tỉnh táo lại, anh ta hỏi lại là đi chỗ nào, rồi khởi động xe lái đi, lái không có mục đích, tùy tiện đi về những con đường xuyên qua thành phố này,
Giang Mạt Hàn nhắm mắt ngả người tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, qua hồi lâu, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối: “Nam Thành.”
“Vâng.” Giờ phút này Nam Thành đã đứng ở trước cửa phòng làm việc của anh, anh ta đến để đưa văn kiện cho Giang Mạt Hàn, kết quả lại nhìn thấy Lăng Vi đang ngồi khóc trên đất ở trong văn phòng.
Là đồng nghiệp với nhau lâu như vậy, lại đồng thời đi theo Giang Mạt Hàn, mặc dù có đôi khi anh ta cảm thấy cách làm của cô ta còn thiếu sót, nhưng là tóm lại coi như cũng là bạn bè.
Anh ta đi qua đỡ Lăng Vi dậy.
Trong xe, Giang Mạt Hàn quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ đang nhanh chóng xẹt qua, nói với người trong điện thoại: “Giúp tôi điều tra về Lâm Nhuỵ Hi.”
Anh cũng không thích mình luôn xem cô là Tông Ngôn Hi, càng không thích mình, bởi vì cô ấy, mà làm ra những việc không giống mình.
Anh cần biết lai lịch của cô ấy.
Rốt cuộc cô là ai?
Tại sao anh luôn cảm thấy cô là một người khác?
Bên kia Nam Thành sửng sốt một chút, không nghĩ tới Giang Mạt Hàn sẽ vô duyên vô cớ để anh đi điều tra Lâm Nhuỵ Hi: “Điều tra về việc làm sao cô ấy lại gia nhập tập đoàn Nhuận Mỹ sao?”
“Như vậy cũng được.”
Nam Thành thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Giang Mạt Hàn cúp điện thoại.
Bên này Lăng Vi nhìn Nam Thành hỏi: “Mạt Hàn để anh đi điều tra Lâm Nhuỵ Hi?”
Nam Thành gật đầu, hỏi: “Cô cãi nhau cùng với Mạt Hàn?”
Nếu không thì tái ao lại ngồi dưới đất, nơi này chính là công ty, còn cô ta dù sao cũng là bộ trưởng bộ thiết kế, nếu để cho người khác nhìn thấy thì còn mặt mũi nào nữa?
Lăng Vi mím môi: “Anh có cảm thấy Mạt Hàn đã thay đổi rồi không?”
Nam Thành lắc đầu: “Tôi không cảm thấy.”
Lăng Vi khẳng định chắc chắn: “Anh ấy đã thay đổi, anh ấy bắt tôi phải xin lỗi Lâm Nhuỵ Hi kia, bây giờ lại bắt anh đi điều tra cô, như vậy là có ý gì?”
Cảm thấy hứng thú đối với cô ta?
“Chúng ta đều là người đi theo anh ấy, chúng ta cũng đều rất rõ ràng tính tình của anh ấy, anh ấy không có nhiệt tình đối với phụ nữ, bởi vì ngoại trừ lúc báo thù thì ở bên Tông Ngôn Hi, từ trước tới nay anh ấy chưa từng có người phụ nữ nào khác, bây giờ lại bỏ công sức ở trên người Lâm Nhuỵ Hi, là coi trọng cô ta?” Lăng Vi chỉ cảm thấy trái tim cô ta vô cùng buồn bực, thật vất vả mới có thể chơi chết Tông Ngôn Hi, bây giờ lại có Lâm Nhuỵ Hi.
Nam Thành mím mím môi nói: “Lăng Vi, sau khi Mạt Hàn kết hôn cùng với cô chủ, không, là từ khi kết hôn, cũng không có người phụ nữ nào khác cả, trong mắt của tôi, anh ấy không đi tìm người phụ nữ khác, không phải là bởi vì anh ấy không thích phụ nữ, mà là bởi vì anh ấy yêu vợ mình, mới có thể giữ mình trong sạch như vậy.”
Đôi mắt Lăng Vi bỗng nhiên trợn to, trừng mắt nhìn Nam Thành: “Anh ấy làm sao có thể thích Tông Ngôn Hi? Đó là kẻ địch của anh ấy, hơn nữa bọn họ đã ly hôn rồi.
Vì sao anh vẫn muốn gọi cô ta là cô chủ?’
Nam Thành biết Lăng Vi thích Giang Mạt Hàn, mới có thể cực đoan đến như vậy, không chịu thấy rõ sự thật.
Cũng giống như là Giang Mạt Hàn bởi vì hận thù, mà không thấy rõ lòng mình, không thấy rõ trái tim mình.
Một năm qua này tính tình của anh ta càng thêm lạnh lùng, cũng không có tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào, còn không phải là bởi vì anh ta đã mất đi Tông Ngôn Hi sao?
Anh ta thở dài một hơi, người đã tiến vào sừng trâu, thì rất khó giảng đạo lý.
“Lăng Vi, cô tự giải quyết cho tốt đi.” Nam Thành nói một câu, rồi quay người đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Lăng Vi tiến lên giữ chặt cánh tay Nam Thành, cầu xin nhìn anh ta: “Nam Thành, chúng ta là bạn bè đúng không?”
Nam Thành gật đầu: “Tôi coi cô là bạn bè.”
“Giúp tôi một chuyện.” Lăng Vi chăm chú nắm chặt cánh tay của anh ta: “Mặc kệ tin tức anh tra được về Lâm Nhuỵ Hi là như thế nào, xin anh hãy thêm một câu.”
Nam Thành khẽ nhíu mày: “Cái gì?”
“Nói rằng sinh hoạt cá nhân của cô ta rất hỗn loạn, từng có rất nhiều người đàn ông, là một người phụ nữ lăng nhăng, Mạt Hàn sẽ không thích.”
Nam Thành có chút không dám tin: “Lăng Vi, trong sạch đối với một người phụ nữ mà nói là rất quan trọng, sao có thể tùy tiện vu oan giá hoạ anh dự của một người phụ nữ?”
“Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng tuyên truyền, chỉ cần có thể cho Mạt Hàn biết cô ta là loại phụ nữ như vậy, huống hồ có khi thực sự cô ta là người như vậy.”
“Lăng Vi, tất cả mọi thông tin tôi tra được tôi sẽ báo cáo đúng với Mạt Hàn, nếu như cô thật sự yêu anh ấy, hẳn là nên hi vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.” Nam Thành nói xong cất bước đi ra.
“Chuyển phát nhanh, tôi? Ai đã gửi cho tôi?” Cô cũng không đặt hàng trên mạng, lại vừa về nước không lâu, tại sao lại có chuyển phát nhanh?
“Người gửi là ai tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách giao hàng, phiền cô ký nhận.” Nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến một tờ đơn.
Tông Ngôn Hi rất nghi ngờ, nhưng cô cũng không làm khó nhân viên chuyển phát nhanh, cầm lấy bút anh ta đưa tới ký tên.
Cô cầm lấy hộp giấy nhỏ, rất nhẹ, cô lắc lắc chiếc hộp một chút, bên trong có âm thanh vang nhỏ, hẳn là một đồ vật nhỏ, cô đóng cửa đi vào phòng, tìm đồ mở lớp băng dính bên trong ra, bên trong ngoại trừ một cái usb thì không có gì cả.
Cô lấy ra nhìn một chút, chính là một cái usb bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả, cô đem hộp giấy ném vào thùng rác, cầm usb đến bên máy tính mở ra.
Chắc hẳn người đưa usb cho cô, chắc hẳn là muốn cô nhìn nội dung bên trong đi.
- -----------------.