Nam Thành cửa bước vào.
Lý Thành Kiệt đứng dậy: "Có vẻ như Tổng giám đốc Giang không muốn hỏi tôi bất cứ điều gì.
Vậy thì tôi sẽ rời đi."
Giang Mạt Hàn không nói gì mà ngầm đồng ý.
Chờ đến Lý Thành Kiệt ra khỏi cửa, Nam Thành hỏi: "Anh ta nói cái gì?"
“Chuyện tôi yêu cầu anh kiểm tra như thế nào rồi?” Hiện tại, Giang Mạt Hàn chỉ muốn biết Lâm Thụy Hi có liên quan đến anh ta hay không.
Nam Thành lắc đầu: "Thông tin tìm được căn bản giống với lý lịch của cô ấy."
Không có gì khác có thể được tìm thấy.
“Giống nhau?” Giang Mạt Hàn không.
Anh nheo mắt lại: “Tôi và anh đi đồn cảnh sát.”
Nam Thành rũ mắt xuống, không hỏi gì nữa.
Bọn họ rời khỏi công ty, Nam Thành lái xe.
Anh nhìn Giang Mạt Hàn qua gương chiếu hậu mà trong lòng không khỏi tò mò.
Người đàn ông kia đã nói gì với anh trong phòng làm việc?
Thực sự Tông Ngôn Hi không tự tử?
Vậy cô ấy đã chết như thế nào?
Nam Thành hỏi: “Tổng giám đốc Giang, người đàn ông đó là ai?”
Vẻ mặt Giang Mạt Hàn trở nên lạnh lùng.
Trong mắt anh ẩn giấu ngọn lửa giận cực lớn.
Anh từ từ ngước mắt lên: "Anh cho rằng cô ấy tự sát?"
Lần đầu tiên Nam Thành không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Giang Mạt Hàn nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra anh ấy đang ám chỉ điều gì.
Bao lâu nay, đây luôn là đề tài cấm kỵ mà không ai dám nhắc đến khi ở trước mặt anh ấy
Lần này, là vì người đàn ông kia nên mới đột nhiên nhắc đến?
Anh suy nghĩ một lúc: "Tôi không biết."
Anh thực sự không biết.
"Tôi nghĩ cô ấy có thể là vì tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều..."
Nói xong, giọng nói của Giang Mạt Hàn trở nên trầm lặng: "Nam Thành, tôi cảm thấy vô cùng hối hận."
Nam Thành mím môi.
Anh hiểu tất cả nỗi đau của anh ấy trong một năm nay.
Một khi điều gì đó đã được thực hiện, nó không thể sửa chữa.
Lúc trước, anh ấy cũng từng nói rằng tốt hơn là nên để nó qua đi.
Nhưng lúc đó, Nam Thành không nhìn thấy gì trong đôi mắt của Giang Mạt Hàn.
Giờ đây, anh ấy chỉ muốn trả thù.
Bây giờ, anh ấy đã có tất cả nhưng lại không có hạnh phúc.
Không bao giờ thấy anh ấy nở nụ cười nữa.
Trên đời này không có gì có thể sửa chữa cho sự hối hận.
“Chuyện đã qua rồi, không nghĩ tới.” Nam Thành an ủi.
Anh ấy chỉ có thể nghĩ đến một câu như vậy.
Nhưng sự tình đã đến mức này, không thể quay đầu lại.
Đến hối hận giờ cũng vô dụng.
Xe dừng trước đồn cảnh sát.
Nam Thành xuống xe mở cửa cho Giang Mạt Hàn.
Vừa bước tới cửa, anh ấy đã đẩy cửa ra.
Trên khuôn mặt ấy cũng giấu đi vẻ yếu ớt mà lúc này chỉ có sự lạnh lùng.
Nam Thành nói: "Tôi đi gọi trước."
Anh thâm trầm ậm ừ: "Đi thôi."
Nam Thành đi bên cạnh rồi cùng bước vào.
Anh đã tìm được người từ trước nên đã sớm sắp xếp một cuộc gặp mà không cần nhiều thủ tục.
Trong phòng phỏng vấn của đồn cảnh sát, chỉ có người canh giữ ở cửa và Lăng Vi đang bị còng tay.
Thấy Giang Mạt Hàn nhìn mình, hai mắt cô ta đỏ bừng hưng phấn.
"Mạt Hàn…”
Giang Mạt Hàn lạnh lùng ngồi trên ghế.
Cô ta muốn đi tới nhưng lại bị Nam Thành ngăn cản: "Ngồi xuống nói chuyện."
Lăng Vi nhìn Giang Mạt Hàn: "Anh phải tin tôi! Tôi không giết ai! Chính Lâm Nhụy Hi đó đã gài bẫy để hại tôi! Anh phải bảo lãnh cho tôi..."
“Lăng Vi!” Giang Mạt Hàn mạnh mẽ ngắt lời cô ta.
Nếu không xem đoạn video, anh có thể tin cô nhưng giờ anh đã xem nó và thấy được bộ dạng tàn ác chưa từng xuất hiện trước mặt anh.
Lăng Vi sửng sốt: "Mạt Hàn.”
“Cảnh sát sẽ giam giữ cô nếu không có chứng cứ sao?” Giọng nói của Giang Mạt Hàn ảm đạm: "Tôi hỏi cô! Ngôn Hi là cô giết hại sao?”
Đột nhiên, Lăng Vi mở to mắt.
Nam Thành nhìn Giang Mạt Hàn.
Anh ta không thể tin được rằng Tông Ngôn Hi đã bị Lăng Vi giết?
“Anh...!có phải đã nghe lời Lâm Thụy Hi nói đúng không?” Lăng Vi siết chặt tay.
Dường như trong lòng cô ta vẫn đang cố nói lí do để bao biện.
Cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận: “Cô ấy ghen tị với tôi ở bên cạnh anh nên muốn hãm hại tôi!”
“Cô ấy ghen tị với cô?” Giang Mạt Hàn cười lạnh: “Cô ấy vì sao phải ghen tị với cô?”
"Cô ấy..." Lăng Vi có chút bối rối: "Cô ấy có thể đã thích anh..."
“Vậy nên cô muốn giết cô ấy?” Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi sẽ hỏi một lần nữa.
Có phải cô đã giết Ngôn Hi?”
"Tôi không có.."
Đột nhiên, Giang Mạt Hàn nắm lấy cổ áo cô ta và gần như nhấc chân lên khỏi mặt đất qua một chiếc bàn rộng.
Sắc mặt anh u ám, trong mắt còn hiện lên tia máu đỏ: "Tại sao trước đây tôi lại không thấy cô hung ác đến như vậy?!"
Giang Mạt Hàn nắm cổ áo quá chặt khiến Lăng Vi khó thở.
Mặt cô ta đỏ bừng nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Tôi không có!"
Cô ta vậy mà vẫn mạnh miệng!
Vì thế, Giang Mạt Hàn đã ném người đi!
Lăng Vi bị ném ngã, xô ngã chiếc ghế phía sau cô ta.
Viên cảnh sát canh gác thấy tiếng động liền đẩy cửa vào: "Chuyện gì vậy..."
Nam Thành vội vàng đi tới, mỉm cười nói: "Không sao."
“Kẻ tình nghi không thể xảy ra việc gì.” Viên cảnh sát nhìn vào phòng.
Bởi vì người đàn bà chưa bị xét xử nên cô ta không thể chết vì không có lý do.
"Tôi biết rồi! Anh cứ yên tâm, sẽ không làm khó anh đâu.” Nam Thành đi ra ngoài đóng cửa lại.
Anh ta nhìn với cảnh sát nói: "Tổng giám đốc Giang vừa hỏi cô ta một chuyện.”
Trong phòng, Giang Mạt Hàn bước đến chỗ Lăng Vi.
Anh ngồi xổm xuống.
Cô ta nắm chặt tay, thân thể đau đớn khiến cô co rút lại rồi cố gắng làm cho anh bối rối: "Mạt Hàn, cô ấy là kẻ thù của anh, cô ấy chết rồi.
Cô ấy chỉ là đền tội với mẹ anh thôi.
Cô ta đáng chết mà tại sao anh lại thích? Anh sợ mẹ không yên khi ở dưới lòng đất sao? "
“Câm miệng!” Giang Mạt Hàn tức giận đến mức nhéo thật chặt cằm cô ta: “Lăng Vi! Giết người thì phải đền mạng nên cô phải chết!
Nghe thấy từ chết, cuối cùng Lăng Vi cũng sợ hãi.
Trước đây, chỉ cần cô nhắc đến mẹ anh, anh sẽ mất bình tĩnh và bị lời nói của cô ảnh hưởng.
Lần này, dường như cô ta không thể chạm vào anh ấy nữa.
Anh ấy thực sự tức giận?
Chỉ vì Tông Ngôn Hi?
“Cô ấy chết rồi!” Lăng Vi nói trong đau đớn.
Trái tim cố ta như sắp bị xé nát: “Tôi yêu anh rất nhiều!Trái tim tôi dành riêng cho anh! Sao anh không nhìn thấy? Tại sao trong mắt anh chỉ có người phụ nữ giết mẹ anh? Anh có bị mù không?"
"Đúng vậy, tôi đã bị che mờ mắt rồi! Tôi đã hối hận bao nhiêu lần và bây giờ tôi không muốn cái gì hết mà chỉ muốn cô ấy ở bên cạnh tôi!"
Anh nhớ cô đến phát điên, muốn cô ở bên anh, nép vào vòng tay anh và nói rằng anh yêu cô.
Nụ cười của cô ấy thật dịu dàng.
Nhưng anh ấy không thể nhìn thấy nó nữa và đã mất đi vĩnh viễn.
“Lăng Vi! Tôi nhất định sẽ cho cô chôn cùng cô ấy!” Nói xong anh đứng lên.
Lăng Vi hoảng sợ, nắm lấy ống quần của anh: "Mạt Hàn! Cô ấy là kẻ thù của anh..."
Cô ta chưa kịp dứt lời, Giang Mạt Hàn đã đá cô ta ra rồi đi về phía cửa.
Bây giờ anh không muốn nghe Lăng Vi nói thêm một lời nào nữa.
Cửa mở, Nam Thành nhìn thấy anh đi ra liền nói: "Tổng giám đốc Giang."
Anh lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Nam Thành gật đầu rồi liếc nhìn vào trong phòng.
Lúc này, Lăng Vi đang nằm trên mặt đất mà hướng về cửa kêu to: "Giang Mạt Hàn!”
- -----------------.